Phong hoa hoạ cốt - 187

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:17:36
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chủy thủ bỗng dưng run lên, lướt qua cổ họng của Tạ Thanh Yến, vạch nên một vệt m.á.u mỏng manh.

Rồi đó, lưỡi chuỷ thủ chợt buông lỏng.

"Leng keng."

Chủy thủ rơi xuống.

Thích Bạch Thương kinh sợ, bất chấp tư thế hiện giờ của hai , nàng mở to đôi mắt, lùi , như thể tin nổi hỏi: "Ngươi... ngươi —"

"..."

Hàng mi dài của Tạ Thanh Yến khẽ rủ xuống.

Hắn im lặng thật lâu món hung khí lạnh lẽo , khi cất lời nữa, giọng điệu trút bỏ sự ôn nhu lưu luyến lúc nãy, chỉ còn  lạnh lẽo, và lãnh đạm như sương tuyết.

"Một An gia đang đà tan vỡ, nàng nghĩ việc tra hỏi chuyện cũ của nàng ... khó khăn lắm ?"

Thích Bạch Thương nắm bắt nỗi bàng hoàng chợt lóe lên trong lòng, một cảm giác như từng quen . Nàng run rẩy ánh mắt,  phân biệt thần sắc của Tạ Thanh Yến.

Lại thấy đột ngột giơ tay, bắt lấy lưỡi chủy thủ lạnh lẽo sắc bén.

Mũi d.a.o chĩa thẳng chính , còn chuôi d.a.o đưa về phía Thích Bạch Thương.

Đôi mắt của Tạ Thanh Yến lúc sâu hun hút thấy đáy, tiếng mang theo vẻ khàn khàn, quyến luyến mây mưa, uể oải mà câu : "Tìm chủy thủ hẳn tốn của nàng  ít sức lực. Chỉ như mà  buông bỏ ?"

trải qua đêm qua, thấu rõ lớp họa bì đoan chính quân tử của Tạ Thanh Yến là một kẻ điên loạn nhường nào, Thích Bạch Thương vẫn khó tin mà .

"Ngươi... sợ thực sự g.i.ế.t ngươi?"

"Gi.ế.t ? Ta vốn dĩ là tội nhân, sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t, sợ?"

Tạ Thanh Yến nghiêng dựa giường, bắt lấy cổ tay nàng, bắt nàng nắm chặt chủy thủ, mũi d.a.o hướng thẳng, áp lên n.g.ự.c .

Thích Bạch Thương cố gắng giãy giụa dịch tay, nhưng Tạ Thanh Yến đè chặt cổ tay, từng chút một ấn xuống.

Đôi con ngươi đen nhánh của Tạ Thanh Yến như  nhấm nuốt bóng hình nàng, hề rời một ly. Hắn tựa như ma ám, áp trán lên trán nàng, mặc kệ mũi d.a.o xuyên qua lớp áo mỏng, đ.â.m da thịt, chỉ để tiếng thì thầm: "Ta nên g.i.ế.t nàng, nhưng ."

"Không bằng ... nàng tới g.i.ế.t , ?"

"——!"

Thích Bạch Thương kinh hãi tột cùng khi thấy chủy thủ đặt lồng n.g.ự.c Tạ Thanh yến, sức ép của , đang từ từ cắm sâu .

Hắn hù dọa nàng, thật sự nàng gi.ế.t .

Tạ Thanh Yến là một kẻ điên !

Khoảnh khắc nhận điều , Thích Bạch Thương hề suy nghĩ, ngay khi chuôi chủy thủ đ.â.m sâu n.g.ự.c Tạ Thanh Yến, nàng dùng tay nắm chặt lấy lưỡi d.a.o sắc lạnh.

"Ô...!"

Lưỡi chủy thủ sắc bén cứa lòng bàn tay nàng, nỗi đau tức khắc khiến khóe mắt nàng ướt đẫm như sương mù.

Tạ Thanh Yến đột ngột mở mắt, lập tức buông lỏng cổ tay nàng.

Hắn nhíu mày dậy, dùng ngón tay b.ắ.n lên lưỡi d.a.o lạnh buốt, thuỷ thủ chấn động, một tiếng ong vang lên, luồng gió sắc xé rách mành trướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/187.html.]

Tạ Thanh Yến để ý, kéo mảnh sa mỏng màu xanh lục tùy tay xé xuống, siết chặt cổ tay Thích Bạch Thương quấn lên vết thương.

Vải sa mỏng tầng tầng lớp lớp bọc lấy lòng bàn tay Thích Bạch Thương, m.á.u tươi thấm , dễ dàng nhuộm đẫm nó.

Cùng lúc đó, thần sắc Tạ Thanh Yến cũng trở nên u ám, sầu muộn.

"Nàng là đại phụ ? Đại phu thì cần tay nữa ?"

"...Ta nào so với Tạ Công,"

Khóa chặt lớp băng cuối cùng, Thích Bạch Thương dám dùng sức giằng khỏi tay Tạ Thanh Yến. Cơn đau khiến môi nàng tái nhợt, nhưng nàng vẫn chịu thua.

Nàng chầm chậm dậy, c.ắ.n răng chịu đựng sự bủn rủn, dùng ánh mắt thấm hồng nơi khóe mi lạnh băng  thẳng Tạ Thanh Yến.

"Ta là cần tay. ... ngay cả mạng cũng  cần."

Nói xong câu , Thích Bạch Thương cảm thấy còn chút sức lực nào để so đo với giường nữa.

Chuyến , nàng thấy rõ—

Người giường chính là một kẻ điên. Hắn âm tình bất định, yêu ghét khó phân, thể nào lường , còn coi nhẹ cả sinh mạng chính , nàng dẫu phí thêm bao nhiêu tâm tư sức lực chữa trị cho cũng chỉ là vô ích.

Chỉ cần một bước cẩn thận, e rằng sẽ đ.á.n.h đổi bằng cả sinh mạng bản lẫn những vô tội phía .

Mối thù của mẫu trả, đại thù xong, đáng.

Đêm qua cứ coi như một con ch.ó điên c.ắ.n, chỉ nàng .

Không thể trêu , nàng còn trốn ?

"Ân cứu mạng của Tạ Công, ngươi , trả," Thích Bạch Thương vén màn, bước xuống chiếc sập, "Từ hôm nay trở , giữa ngươi và , ai nợ ai."

Lời nhẹ bẫng, lười biếng đến tàn nhẫn, mối quan hệ cũng cắt đứt sạch sẽ dứt khoát.

Nếu lúc dậy, đôi chân mềm nhũn khiến nàng thể trụ vững, cần giường đỡ ngang eo mới tránh ngã quỵ, thì hình ảnh hảo hơn nhiều.

"..."

Thích Bạch Thương lưng với Tạ Thanh Yến, hổ và giận dữ đến mức c.ắ.n chặt môi.

Nàng đầu, dùng cánh tay lành lặn đẩy Tạ Thanh Yến

"Cảm ... ơn."

Nói là cảm ơn, nhưng thái độ như c.ắ.n .

Tạ Thanh Yến dời ánh mắt khỏi vết thương lòng bàn tay nàng: "Không cần. Là do , cũng nên do giải quyết hậu quả."

"Sau hôm nay, mong Tạ Công cùng đều quên sạch chuyện ."

"Quên?"

Tạ Thanh Yến dựa nghiêng bên giường, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi m.á.u còn đọng lây dính từ lòng bàn tay nàng. 

"Ôn hương nhuyễn ngọc, hương lộ cam lồ, thể quên ."

"...!"

Loading...