Phong hoa hoạ cốt - 179

Cập nhật lúc: 2025-11-07 14:30:58
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Thanh Yến tiếng động khấu tạ.

Sau khi dậy, bước noãn các, lập tức dừng ngay sát bên cạnh Thích Bạch Thương.

Hắn rũ mắt liếc cung nhân đang bưng chén rượu. Ánh mắt ẩn chứa sát ý đáng sợ đến mức nào, khiến tay cung nhân run lên, chén rượu trong mâm suýt chút nữa đổ xuống.

Tạ Sách thoáng thấy, cơn giận trỗi dậy: “Ngươi thực sự vì một thứ tỷ trong nhà thê tử tương lai của ngươi, mà đối đầu với Trẫm —”

Giọng bỗng nhiên ngừng .

Ngay lúc , Tạ Sách như bừng tỉnh, giật lùi về , liếc hai , một một quỳ phía .

“…Khoan .”

“Ngày đó ngươi lễ bái một đêm trong điện, chỉ cầu cưới nữ tử nhà họ Thích…”

Tạ Sách trầm mắt.

“Chẳng lẽ, tất cả đều hiểu nhầm . Người ngươi ... là nàng?”

Lời của Tạ Sách dứt, noãn các bỗng chốc lặng như tờ.

An Huyên sợ hãi kinh hãi phắt đầu, về phía hai một một quỳ phía . Mà Thích Bạch Thương đang quỳ cũng ngơ ngẩn ngước mặt lên.

Chỉ duy Tạ Thanh Yến vẫn bình tĩnh, biểu tình một tia gợn sóng: “Thần tuyệt ý .”

“Vậy cớ gì ngươi coi trọng sinh mệnh của nàng đến mức ?”

“Thích cô nương cùng Uyển Nhi tình thâm nghĩa trọng, vượt xa tình cảm tỷ tầm thường trong nhà, thần cảm nhận sâu sắc điều . Nếu Thích cô nương xảy chuyện, Uyển Nhi hẳn sẽ thương tâm c.h.ế.t. Thần nếu cứu, thấy mà ngăn, còn xứng đáng phu quân tương lai của Uyển Nhi ?”

Tạ Thanh Yến đối đáp trôi chảy, thể là kín kẽ, hợp tình hợp lý, đáng tiếc đủ để khiến Tạ Sách, bậc đế vương đa nghi, tin tưởng.

Ông đ.á.n.h giá hai một lát, chợt buông một: “Không bằng, ngươi cưới cả nàng?”

Noãn các nữa tĩnh mịch.

Thích Bạch Thương chau chặt hàng mày, định mở lời.

“Thần một lòng chỉ tâm duyệt Uyển Nhi.” Tạ Thanh Yến uốn gối, quỳ rạp xuống đất, đôi mắt rũ thấp: “Xin Bệ hạ minh giám.”

Tạ Sách híp mắt, đổ về : “Trước mặt Trẫm mà bừa chính là khi quân.”

“Thần dám.”

Tạ Thanh Yến dứt lời, ngước mắt lên: “Bệ hạ lo lắng Nhị điện hạ sa sắc , lầm quốc sự, thần cũng thể tìm cách khác để vì Bệ hạ bài giải mối sầu lo .”

Tạ Sách về phía Thích Bạch Thương với vẻ suy tư, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa sát ý hề che giấu, lòng bàn tay cứ thế thong thả vuốt ve chiếc án kỷ bằng gỗ hoàng dương bên cạnh sập.

Thích Bạch Thương cúi mắt, thần sắc nhạt nhẽo, nhưng môi nàng vô thức mím chặt. Nàng thấy tiếng tim đập gấp gáp, thấp thỏm yên trong lồng ngực—tuy là một du y, thấy nhiều sinh lão bệnh tử hơn thường, nhưng nàng vẫn là một phàm phu tục tử, thể thật sự xem nhẹ sinh tử như vẻ bề ngoài.

Sự tĩnh lặng trong noãn các tựa như một sợi dây đàn căng thẳng đến tột cùng.

Cho đến khi một giọng thanh nhã, ôn nhuận như ngọc, phá tan sự yên tĩnh đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/179.html.]

Tạ Thanh Yến chợt cúi mắt, quỳ sát mặt đất mở lời: “Thần đồn, Bùi thị Hoàng hậu ôn nhu hiền thục, là nữ tử thiện tâm nhất đời .”

“—–”

Hành động vuốt ve mép bàn vô thức của Hoàng đế bỗng khựng , ánh mắt tinh tuyệt của ông lập tức chĩa ngang về phía Tạ Thanh Yến.

Bên cạnh, An Huyên đang quỳ sợ đến nỗi run rẩy, dùng ánh mắt thể tin nổi về phía Tạ Thanh Yến, mà trong mắt bà lúc chính là kẻ ngay cả cái c.h.ế.t cũng sợ hãi.

Mà Tạ Thanh Yến vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên , trầm : “Lễ Tế xong, Bệ hạ, chi bằng cứ xem như Bùi Hoàng hậu trời linh, nguyện ý bảo hộ nữ tử .”

“……”

Thích Bạch Thương thoáng liếc qua—

Tay Tạ Sách quả nhiên run lên một cái, mới từ từ nắm .

Y phục của ông xao động, ông bước từng bước dẫm xuống thềm. Mang theo uy thế như núi đổ biển dời, Tạ Sách bước thẳng đến mặt Tạ Thanh Yến, chậm rãi xổm xuống.

Tạ Sách cúi đầu, giọng trầm khàn: “Ngươi , khác hôm nay dám nhắc đến, chính là tội c.h.ế.t?”

Tạ Thanh Yến cúi thấp , khấu lạy: “Thần cậy thánh tâm ân sủng, xin Bệ hạ giáng tội.”

“……” Tạ Sách túm lấy xương khuỷu tay Tạ Thanh Yến, dùng sức siết chặt, kéo dậy từng chút một.

Dưới lực nắm lớn đến nhường nào, nếp gấp ống tay áo Tạ Thanh Yến chồng lên, sức mạnh đè ép lớp áo lụa khiến mí mắt Thích Bạch Thương đang quỳ bên cạnh cũng giật nảy. Nàng khẽ c.ắ.n môi, kiềm chế rủ mắt xuống.

“Bởi vì ngươi giống , cho nên cần c.h.ế.t.”

Giọng Tạ Sách càng lúc càng thấp.

Trẫm chỉ khai ân thôi, ngươi chắc chắn, dùng nó cho nàng?”

“…………”

Tựa như cảm thấy sức mạnh bóp nát xương khuỷu tay , khuôn mặt của Tạ Thanh Yến vẫn bất cứ một cảm xúc gì khác. Hắn thẳng , đối diện với ánh mắt uy nghiêm khó dò, yêu ghét khó phân của Tạ Sách.

Hai đối diện .

Cuối cùng, Tạ Thanh Yến thoả hiệp, chống lực kéo trong tay Tạ Sách, chậm rãi cúi xuống.

Hắn thở dài, giống như bất đắc dĩ:

“Thần, tạ Bệ hạ ban long ân tha cho thê tỷ của thần khỏi cái c.h.ế.t.”

“—–!”

Đáy mắt Tạ Sách vui giận đan xen, hòa lẫn thành một màu xám xịt.

Ông yên một lát, cuối cùng cũng buông tay, trong lúc dậy hừ mạnh một tiếng, dùng sức vung tay áo, lưng bước về phía noãn các.

“Cút !”

 

Loading...