Phong hoa hoạ cốt - 177

Cập nhật lúc: 2025-11-07 14:28:10
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thích Bạch Thương nhíu mày: “Mẫu sẽ bao giờ cảm thấy như .”

“Nàng tự nhiên sẽ , trong mắt nàng từng ?”

An Huyên nâng cổ tay, vuốt ve chiếc vòng tay mã não nạm ngọc chạm khắc tinh xảo: “Lúc nàng còn trong phủ, phụ bao giờ chú ý đến . Mọi thứ dùng đều là đồ nàng chọn thừa, nàng cần. Ta khao khát những xiêm y và trang sức lộng lẫy nàng đến nhường nào? Thứ , chỉ thể dựa chính mà giành lấy, sai ?”

“Nương nương , việc mua quan bán tước, tàn hại trung lương, xét cho cùng là nên trách mẫu , nếu nàng, sẽ ngài như hôm nay?” Thích Bạch Thương đạm thanh .

An Huyên bực tức nhướn mày: “Chẳng lẽ ? Nàng c.h.ế.t nhiều năm , nhưng từng ngày nào thoát khỏi cái bóng của nàng ? Bây giờ, thứ còn vì con gái nàng – vì ngươi, mà chôn vùi danh tiếng và tiền đồ quan lộ của bộ An gia!”

“Nương nương, ngài lời sai ,” Thích Bạch Thương hề d.a.o động: “Chôn vùi An gia là ngài, là Đại cữu phụ, là Ngoại tổ phụ, là mỗi một kẻ tham gia những ác sự đó, mà phơi bày những vết nhơ khắp thiên hạ.”

“Ngươi… Lớn mật!”

An Huyên giận đến cực điểm, “Bổn cung là phận gì, ngươi phận gì, ngươi dám chuyện với bổn cung như thế?!”

Thích Bạch Thương dậy, thi lễ với An Huyên. Chỉ là cùng, nàng thẳng trở , ánh mắt trong trẻo sâu thẳm ngước lên, giọng nhẹ nhàng nhưng chậm rãi: “Lúc nãy, chẳng nương nương  , chúng một nhà ?”

“Ngươi!”

An Huyên giận đến mức vung tay đạp bàn, định gọi . ngay khi mở miệng,  nhớ đến điều gì, thoáng qua sân vườn tĩnh lặng một bóng , gắng gượng nhịn xuống.

An Huyên cố gắng kiềm chế , nghiến răng nghiến lợi lườm Thích Bạch Thương: “Ngươi chỉ là một tiểu bối hiểu sự đời, lười chấp nhặt với ngươi!”

Ánh mắt Thích Bạch Thương hề hoà hoãn , ngược càng thêm ngưng trọng.

Với tính nết An Quý phi trong lời đồn, thể chịu đựng sự khiêu khích của nàng đến mức ?

Sự việc khác thường, ắt mưu đồ.

Thích Bạch Thương khẽ chau mày, dứt khoát bỏ qua lễ nghi phiền phức, thẳng: “Từ khi mẫu rời khỏi phủ, nhà An gia từng gặp , trừ Dì.”

Sắc mặt An Huyên trở nên khó coi, cố kỵ về phía ngoài: “Thì . Ta cũng thường xuyên đến, chẳng qua ngẫu nhiên mang chút đồ thú vị trong cung đến, đối xử với mẫu ngươi cũng là sai ?”

Lòng Thích Bạch Thương lạnh .

Nói là đối , bằng là khoe khoang. Nếu lúc nàng còn hiểu ý tứ của vị dì quần áo lộng lẫy, luôn miệng chê bai nhưng cứ xuất hiện mặt con họ , thì nay nàng thấu —

Rõ ràng là từng sống lâu bóng mẫu , tự nhận là nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm, một sớm đổi long trời lở đất, bà   đến mặt mẫu để khoe khoang nhục nhã mẫu , thoả mãn cái tâm ái mộ hư vinh của chính mà thôi!

Nghĩ , Thích Bạch Thương rũ mắt: “Ta chỉ hỏi, Dì mẫu mất như thế nào ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/177.html.]

“Chẳng bệnh c.h.ế.t ?” Mắt An Huyên lộ vẻ nghi hoặc.

Sau một lát, bà đột nhiên phản ứng , cảnh giác thẳng lưng: “Không lẽ ngươi đổ cái c.h.ế.t của mẫu ngươi lên đầu ?”

Thích Bạch Thương im lặng, ánh mắt lạnh nhạt ngước lên, quan sát thật kỹ An Huyên, để lỡ bất kỳ phản ứng nào của bà .

Sự bực bội và phẫn uất khiến mặt An Huyên đỏ bừng: “Ta là ghen ghét mẫu ngươi, nhưng từng bất cứ điều gì tổn hại đến mẫu ngươi! Bởi vì, bởi vì—”

“Bởi vì hồi nhỏ ở trong phủ, mẫu để ngài mắt.” Thích Bạch Thương bỗng nhiên nhẹ giọng cắt ngang.

Sự tức giận phẫn uất của An Huyên cứng mặt.

Thích Bạch Thương nhẹ giọng tiếp tục: “Ta đoán, chỉ mẫu mới đặc biệt chiếu cố ngài, săn sóc ngài. Cái gọi là đồ nàng chọn thừa, cần, đó chính là đồ nàng cố tình để cho ngài, mỗi đều sai chuyên môn mang đến chỗ ngài.”

“— Ngươi, ngươi ?”

Sắc mặt đỏ bừng của An Huyên từ từ nhạt . Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của cô gái đầy mười chín tuổi mặt, như thể dễ dàng thấu những gì chôn sâu đáy lòng u ám của bà , những quá khứ và bí mật để ai . Khiến những điều dơ bẩn, xa, sự vong ân bội nghĩa mà chính bà cũng thừa nhận, đều phơi bày ánh mặt trời chói chang, thể trốn tránh.

“Ta hiểu rõ mẫu , bà dám yêu dám hận, chứ là nữ tử cao ngạo coi thường khác trong miệng ngài.”

Thích Bạch Thương dừng , rũ mắt.

“Chỉ tiếc, sự quan tâm săn sóc của bà dành cho , đến bao nhiêu năm khi bà c.h.ế.t, coi là 'sự khinh thường'.”

Sắc mặt An Huyên tái nhợt xuống.

Chỉ là đợi bà thêm điều gì, ngoài chính đường bỗng nhiên truyền một giọng uy nghiêm, lạnh lẽo.

“Nghe , ngươi bất bình cho mẫu ngươi?”

Thích Bạch Thương cứng .

Chậm hơn giọng nửa nhịp, tiếng thái giám tùy hầu Lâm Viễn bén nhọn xé rách sự tĩnh lặng:

“Bệ hạ giá lâm—”

“Thần tham kiến Bệ hạ.”

“Thần nữ khấu kiến Bệ hạ.”

 

Loading...