Phong hoa hoạ cốt - 176

Cập nhật lúc: 2025-11-07 14:26:56
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ vì mới cúng tế tang lễ cho Hoàng hậu Bùi thị và Đại hoàng tử một ngày , mà chốn cung cấm hôm nay đặc biệt quạnh quẽ. Suốt dọc đường tiến hậu cung, các cung nhân đều cúi đầu khom lưng, như sợ một chút biểu cảm ngoài ý cũng sẽ chọc giận quý nhân, rước họa .

“Theo những năm , nhân ngày giỗ của Hoàng hậu Bùi thị và vị , triều đình sẽ nghỉ năm ngày.”

Uyển Nhi ghé sát, khẽ giải thích.

Thích Bạch Thương thoáng khựng , mới nhận “vị ” Uyển Nhi nhắc đến chính là cố Đại hoàng tử đương triều.

Thích Uyển Nhi tiếp lời: “Quy củ trong cung nghiêm ngặt, trừ phi là ngày định kỳ hằng tháng hoặc thỉnh Phê chuẩn từ , gia quyến hậu phi tuyệt đối tự tiện . Đến cả nhị vị điện hạ, ngoài việc sớm tối thỉnh an, đến cung mẫu hậu mẫu phi cũng đều tấu xin chỉ thị của Bệ hạ.”

Thích Bạch Thương khó hiểu: “Vì khắc nghiệt đến thế?”

“Người ngoài đều đoán là,” Thích Uyển Nhi giơ tay, khoa tay múa chân ám chỉ, “Có liên quan đến chuyện năm xưa.”

Thích Bạch Thương chớp mắt. Nàng hiển nhiên hiểu đó là vụ hỏa hoạn ở Khải Vân điện, nơi Hoàng hậu Bùi thị tự thiêu cùng Đại hoàng tử. Nếu sự thật đúng là , đương kim Thánh Thượng quả là “một rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.

“À, đến, một là ngoại lệ.”

Thích Uyển Nhi nhớ điều gì đó, mỉm Thích Bạch Thương, nhẹ giọng : “Tạ Công là duy nhất hoàng đế sắc lệnh, thể ‘ nhập thỉnh’, tự do cung đình.”

“Tạ Thanh Yến?” Thích Bạch Thương vô cùng kinh ngạc, “Hoàng đế sủng ái đến mức , ngay cả nhị vị điện hạ cũng hưởng đặc ân nay?”

“Cũng chẳng thể trách ,” Thích Uyển Nhi khẽ nghiêng , giọng hạ thấp, thở như chạm bên tai, “Tạ công khi mười hai tuổi mới từ đất phong của Trưởng Công chúa trở về thượng kinh. Lúc trong triều ngoài dã ai nấy đều nhạo. một ngày diện thánh — Bệ hạ thấy sinh lòng yêu mến, còn một câu ‘ cực giống trẫm’.  Từ đó truyền khắp triều đình, lời đồn nổi lên ào ào. Có , Thánh Thượng là vì nhớ vị mà đem xem như thế , thông qua để khoả lấp tình thương dành cho vị , nên mới sủng ái đến tận nay.”.”

“Thì là thế.”

Hai kịp thêm, cung nhân dẫn đường tách hai ngả.

“Thích đại cô nương, nơi thông đến cung uyển của An Quý phi, mời theo nô tỳ.”

“Nhị cô nương, Hoàng hậu điện hạ chờ ngài lâu .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/176.html.]

Thích Bạch Thương và Uyển Nhi trao một ánh mắt, gật đầu. Cả hai tùy theo cung nhân dẫn đường, chia hướng về cung uyển của An Quý phi và Hoàng hậu.

Sau vụ việc ở hành cung thu săn, Tam hoàng tử Tạ Minh Bệ hạ hạ chỉ cấm túc, ngay cả việc thỉnh an mẫu phi cũng miễn. Trong khi đó, tiền triều, An gia với An Duy Diễn, An Trọng Đức cầm đầu cùng liên can đều hạ ngục hậu thẩm. Gia quyến còn cũng giam lỏng trong phủ, do cấm quân và tuần bộ doanh canh giữ.

An Huyên ở trong cung như mất tai mắt, nôn nóng hồi lâu.

Khi Thích Bạch Thương theo cung nữ bước , An Huyên giống như một con chim tước đang nóng ruột, ngừng tấm t.h.ả.m Ba Tư như thể t.h.ả.m lửa.

“Nương nương, đến.”

Mãi đến khi cung nữ bẩm báo, An Huyên mới chợt dừng , phắt . Bà như thể kích động kìm mà bước nhanh về phía Thích Bạch Thương một bước, nhưng vội vàng dừng , kiềm chế ho khan.

“Đã , các ngươi lui xuống hết .”

“Nô tỳ tuân lệnh.”

Thích Bạch Thương tinh tế đ.á.n.h giá thần sắc của An Huyên trong lúc các cung nữ lui . Với vị dì , Thích Bạch Thương hiểu nhiều, hồi nhỏ cũng mấy ấn tượng. xét về tình và lý, khi nàng cùng trưởng tố cáo An gia, gần như chấm dứt khả năng tranh trữ của Tam hoàng tử, thì dù An Huyên nôn nóng cầu cứu ngoại cung đến mấy, cũng nên phản ứng như thế khi thấy nàng.

Tâm niệm động, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh, Thích Bạch Thương thi lễ với An Quý phi: “Thần nữ khấu kiến Quý phi nương nương.”

“Tuy ngươi nhận, nhưng dẫu cũng là một nhà, cần giữ lễ tiết.”

An Huyên hiệu Thích Bạch Thương noãn các xuống. Bà  cầm chén uống một ngụm, nhíu mày buông . Lúc mới ngước mắt đ.á.n.h giá Thích Bạch Thương:

“Ngồi .”

Đợi Thích Bạch Thương xuống cạnh lò sưởi, An Huyên như điều hoài niệm, : “Ngươi và a tỷ thật giống , đều , chỉ tiếc, mệnh ngươi như nàng.”

Thích Bạch Thương khẽ ngước mắt lên: “Mẫu , mệnh ?”

“Nàng mà , thì thiên hạ nữ tử nào mệnh ,” An Huyên dựa gối mềm, như thể đang , nhưng khóe mắt ẩn chứa sự mỉa mai, “Hồi đó, nếu thiên hạ mười phần nhan sắc, mẫu ngươi độc chiếm bảy phần; nếu công tử Thượng Kinh mười phần ái mộ, mẫu ngươi tọa ủng tám phần. Biết bao nhiêu nữ tử cực kỳ hâm mộ nàng a…”

An Huyên hồi tưởng, đầu , đối diện với ánh mắt của Thích Bạch Thương. Nàng ngừng , cúi đầu : “, đương nhiên cũng cực kỳ hâm mộ… Không, nên là ghen ghét nàng. Rốt cuộc các nàng và nàng cùng một họ, còn thì ? Nàng là đích nữ vạn ngàn sủng ái, là thứ nữ ai nhớ đến, ai để ý. Nàng bao nhiêu tươi , rạng rỡ, thì càng khiến trở nên ảm đạm, như rêu cỏ ngẩng nổi đầu trong mương máng.”

Loading...