Phong hoa hoạ cốt - 174
Cập nhật lúc: 2025-11-07 14:24:21
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
Cập nhật lúc: 2025-11-07 14:24:21
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
Bộ râu hoa râm của An Duy Diễn giật giật, ánh mắt phức tạp Thích Bạch Thương, cuối cùng hề cãi nữa.
Ông chỉ lắc đầu, trở : “Nếu như thế, con còn đến gặp gì?”
“Ta cần ,” Thích Bạch Thương nhẹ nhàng siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, “Năm đó, mẫu đuổi xa khỏi An gia, chỉ là vì cái c.h.ế.t của Hoàng hậu Bùi thị và Đại hoàng tử, An gia chỗ trút giận cho Hoàng thượng ?”
“Bằng thì ?”
An Duy Diễn nhíu mày: “Lúc đó Long nhan nổi giận, nàng rời khỏi Thượng Kinh, chẳng là vì cho nàng ?”
Thích Bạch Thương chằm chằm mắt An Duy Diễn: “Chẳng lẽ An gia lợi dụng mẫu , vu oan Hoàng hậu Bùi thị, diệt khẩu?”
“——!”
Ánh mắt An Duy Diễn kinh hãi phẫn nộ, râu run dữ dội, sắc mặt cũng đỏ bừng.
Sự giận dữ khiến ông nghẹn lời một lúc, đó mới khó khăn thốt , giọng nghẹn ngào: “Ta An Duy Diễn, dù tranh quyền đoạt lợi, cũng tuyệt đối dùng tính mạng con gái ruột của đ.á.n.h cược! Chuyện mẫu con chứng ngày đó, ngăn cản còn kịp! Sao thể lừa nàng việc đó chứ. Con thể tin , chẳng lẽ ngay cả chính mẫu con, con cũng tin ?!”
Có lẽ vì quá phẫn nộ, hỏa khí trong phổi quá mạnh, An Duy Diễn dứt lời liền vỗ n.g.ự.c ho khan kịch liệt.
Đầu ngón tay Thích Bạch Thương khẽ nhúc nhích.
cuối cùng nàng gì, chỉ , chờ An Duy Diễn tự bình .
“Con còn gì hỏi, hỏi cùng một lượt .” An Duy Diễn như rút sạch sức lực, chậm rãi dựa vách tường phòng giam.
“An gia, cấu kết với Hồ Thương ?”
“Hồ Thương?”
Đôi mắt vốn sụp xuống của An Duy Diễn ngước lên, một tia chán ghét rõ ràng lướt qua nét mặt ông : “An gia nhiều đời là thanh lưu danh sĩ, thể liên quan đến Hồ?”
Ngụ ý là .
Ánh mắt Thích Bạch Thương khẽ động.
Trước đây nàng chút nghi ngờ, nếu An gia thật sự cấu kết với Hồ, lợi lộc thu tất nhỏ, An Huyên cùng An Trọng Đức cần gì vì tiền tài mà mạo hiểm cái chuyện mua quan bán tước như . Hơn nữa, An gia còn tổ huấn, cấm con cháu trong tộc thông hôn với thương nhân, tỏ rõ sự coi thường đối với việc buôn bán.
Nói như , độc d.ư.ợ.c mà mẫu trúng, thật sự liên quan tới An gia?
Thích Bạch Thương lúc chỉ cảm thấy như đang trong mê cung, càng càng rối rắm, sợi dây trôi nổi trong tay rốt cuộc thông đến nơi nào.
mặc dù phía là vạn trượng vực sâu, nàng cũng tra rõ ràng. Mẫu tuyệt đối thể c.h.ế.t trong uất ức, c.h.ế.t rõ ràng như .
“...”
Sau khi cân nhắc, Thích Bạch Thương nén cảm xúc, thản nhiên ngước mắt, mang theo tia thăm dò cuối cùng mở lời: “Ngày mai là mùng tám tháng Mười, cũng là ngày giỗ của Hoàng hậu Bùi thị, bệ hạ cùng các đại thần đều nghỉ triều năm ngày.”
Lông mày An Duy Diễn run run, gì, đôi mắt vẩn đục bình nàng.
“Đợi mùng Chín, xá Thích Uyển Nhi sẽ cung thăm Tống hoàng hậu, cũng sẽ cùng — gặp An Quý phi một mặt.”
“Nàng chịu gặp con?” An Duy Diễn nhíu mày hỏi.
“An Quý phi hiện giờ mất đại thụ An gia che chở, Thánh ý như chiếc rìu bén cổ, treo mà quyết, lúc dù là một cọng rơm, nàng cũng sẽ nắm chặt lấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/174.html.]
Thích Bạch Thương dò xét hỏi: “Ngoại tổ phụ gặp nàng ?”
An Duy Diễn lắc đầu thở dài: “Con cần dò xét , An Huyên cũng cái gan tay với mẫu con.”
“... Lòng sẽ đổi.”
Thích Bạch Thương chậm rãi xoay , giọng trong trẻo mà lạnh lẽo.
“Giống như mẫu từng ngờ , kẻ vứt bỏ nàng như giày rách, là phụ từng yêu thương nàng nhất.”
“——”
Mặt An Duy Diễn kịch liệt co giật, kìm đầu .
Ông khẽ hé miệng, nhưng giọng như rót chì, nghẹn đến mức thể thốt nên lời.
Nữ tử một nữa mang lên mũ áo choàng, rời .
Chưa từng chút chần chờ dừng nào.
Cũng hề ngoái đầu .
Giống như cái bóng kiên quyết, đẫm lệ rời khỏi An gia mười lăm năm của nữ nhi ông yêu thương nhất...
“Sau , vô luận Thái phó là trảm lưu đày, sẽ mẫu , đưa ngươi đoạn đường cuối cùng.”
“...”
Cửa lao nữa đóng sập, khóa từ bên ngoài.
An Duy Diễn thần sắc tiều tụy bệt xuống đất, ánh thu thưa thớt ngoài cửa sổ.
Tuyết đông dường như sắp đến.
Ông thở dài một , lưng từ từ còng xuống.
Chỉ là, ngay giây phút cúi thấp nhất, hình ông đột nhiên chấn động, kinh hãi mở to mắt, bật dậy, thần sắc dữ tợn nhào tới cửa lao.
“Không thể ——”
“Yêu Yêu, con tuyệt đối thể cung a!!”
***
Lăng Uyển, Hải Hà Lâu
Mùng chín tháng mười.
Trời giá rét, mây đen áp thành, gió rít gào như tiếng trống.
Trong lầu hai của Lăng Uyển Hải Hà Lâu, cửa sổ đóng kín bộ, ánh đèn dầu u tối, chỉ chiếc đèn cung đình bằng ngọc bích treo ngoài rèm châu điểm lên ngọn lửa le lói. Ánh nến mỏng manh chiếu qua rèm châu, in tấm màn che giường gập phía sâu bên trong.
Bỗng chốc.
Một bàn tay gân cốt rõ ràng, trắng lạnh và thon dài đột nhiên nắm chặt tấm màn. Gân xanh nổi lên mu bàn tay cong, thấm đẫm một lớp mồ hôi mỏng, chìm ống tay áo trắng của đang giường.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.