Phong hoa hoạ cốt - 173

Cập nhật lúc: 2025-11-07 14:23:12
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một tiếng hô quát lạnh lùng vang lên từ phía hành lang âm u.

Theo tiếng bước chân, Đại Lý Ngục Thừa bước từ bóng tối khuất khúc quanh.

“Lý đại nhân.”

“Ti chức xin bái kiến Lý đại nhân.”

Hai tên ngục việc cuống quýt cúi đầu khom lưng, chào hỏi đầu trực tiếp của họ.

Chỉ là, trong cái bóng đổ dài mặt đất, theo sát Đại Lý Ngục Thừa, còn một ảnh khoác áo choàng trắng muốt.

Hai tên ngục lặng lẽ ngẩng đầu, tò mò trộm.

Chỉ thấy tới vận một áo choàng màu trắng, mũ áo choàng rủ xuống, che khuất dung mạo. vóc dáng, đích thị là một tiểu thư khuê các nhà quan.

“Nhìn cái gì mà ! Đôi mắt cần nữa ?”

Đại Lý Ngục Thừa giận mắng một tiếng, lập tức đầu, nịnh nọt với nữ tử mặc áo choàng: “Thích cô nương, mời ngài theo . Lối . Chốn quả thực dơ bẩn, ngài cẩn thận một chút, chớ để ô uế xiêm y.”

“...”

Đợi khi hai ảnh một một lối mòn sâu hun hút bên trong Đại Lý Tự ngục.

Ngục việc ngẩng đầu, hai .

Một nghi hoặc: “Chẳng hề lệnh phê duyệt từ , đột ngột đến thăm tù? Thích? Chẳng lẽ là...”

“Suỵt! Coi như thấy!” Người còn vội ngăn cản, chỉ tay lên phía đầu, “Chớ Đại Lý Tự khanh hiện nay là hồng nhân của Thánh Thượng, riêng 'chuẩn con rể' của Thích gia... cũng kẻ chúng thể mất lòng.”

“Cũng .”

Kẻ mở miệng sờ sờ cái cổ lạnh toát của , ánh mắt vô cùng hâm mộ về phía lối còn bóng : “Thích gia quả thật may mắn, đích nữ tìm hảo phu quân, cả nhà liền theo đó mà gà ch.ó lên trời...”

***

Ở nơi sâu nhất của ngục giam, Đại Lý Ngục Thừa mở khóa phòng giam tận cùng liền xoay , tự giác : “Ta sẽ đợi bên ngoài.”

“Làm phiền đại nhân,” cô gái áo choàng nhẹ giọng đáp.

“Không dám, dám.”

Đại Lý Ngục Thừa bồi, xoay rời .

Trong phòng giam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/173.html.]

An Duy Diễn vốn đang tĩnh tọa, đối diện với ô cửa sổ nhỏ bằng bàn tay. Nghe thấy động tĩnh phía , ông mới chậm rãi .

Nhận hình ẩn áo choàng là một nữ tử, ông khẽ nhíu mày.

An Huyên giờ đang trốn ở trong cung mà cầu thần bái Phật, cái gan đến Đại Lý Tự ngục thăm ông lúc . Mà những nhà còn đều câu cấm trong phủ.

Vậy còn nữ tử nào sẽ...

Bộ râu hoa râm của An Duy Diễn đột nhiên run lên, ông loạng choạng dậy từ mặt đất: “Yêu Yêu?”

Thân ảnh khựng .

Giây lát , Thích Bạch Thương xoay , đưa tay vén mũ áo choàng màn rủ xuống, lộ khuôn mặt tuyệt diễm cần son phấn. Nàng bình tĩnh về phía lão giả trong phòng giam.

“Giống...”

An Duy Diễn nàng với ánh mắt phức tạp, thương tiếc hoài niệm, “Yêu Yêu trưởng thành , càng ngày càng giống mẫu con.”

“Thật ,” Thích Bạch Thương thản nhiên đáp, “Đáng tiếc những năm cuối đời, thần sắc mẫu tiều tụy vì bệnh tật, rõ. Mà nàng sớm, cũng kịp thấy lớn lên.”

“...”

An Duy Diễn dù  cũng là cao nhiều năm, dù mặc y phục tù nhân thô sơ nhưng vẫn giữ phong thái, câu , rốt cuộc cũng đổi sắc mặt.

Môi ông khẽ run rẩy: “Không nên như thế, nên như thế a...”

“Mặc dù đến tận hôm nay, ngoại tổ phụ cũng chịu một lời , đúng ?” Thích Bạch Thương lạnh nhạt, giọng điệu khinh mạn, “Cũng , vốn dĩ cũng mẫu tha thứ cho bất kỳ ai.”

An Duy Diễn đau lòng nàng: “Con liền hận ngoại tổ phụ đến ? Hận An gia đến thế ? Vì một chút hận ý của con, con tiếc tính mạng , cũng khiến bộ cơ nghiệp tiền đồ của An gia chôn cùng với mẫu con ?”

Thích Bạch Thương rũ mắt , ánh mắt lạnh lẽo, ngữ điệu châm chọc: “Bậc ô danh tày trời, thể gánh nổi?”

Nàng bước tới : “An Huyên cùng An Trọng Đức, lợi dụng chức quyền hậu cung và tiền triều để liên kết, ăn hối lộ trái pháp luật, mua quan bán tước, tàn hại bao nhiêu trung lương? Môn sinh của ngoại tổ phụ kết bè kết phái, nhiều năm qua mưu tính bao nhiêu chuyện dơ bẩn. Giờ đây, đến cả tiền cứu tế, lương thực cứu mạng của lê dân bá tánh gặp tai ương ở Kỳ Châu cũng dám cướp đoạt, còn vu khống họ bất mãn triều đình, khởi binh tạo phản, mượn cớ trấn áp để g.i.ế.c diệt khẩu, coi mạng như cỏ rác ...”

Thích Bạch Thương dừng mặt An Duy Diễn, giọng nhẹ nhàng nhưng nặng trịch: “Từng vụ từng việc, đều là tội ngập trời. Ngoại tổ phụ đổ cho một chút hận ý của ?”

“Trọng Đức cùng An Huyên sai là sự thật,” An Duy Diễn thở dài, “Chỉ là, Yêu Yêu , con còn nhỏ, hiểu thế nào là hòa quang đồng trần, chúng   giấu ánh sáng của , sống hòa lẫn với bụi trần, cùng kẻ tục mà để họ nhận khác biệt. Ở chốn triều đình , nếu vững, thể giữ mãi sự thanh cao, mà học cách ẩn giữa đục trong?”

“Không, ngươi chỉ vững, ngươi danh lợi quyền hành nắm trọn trong tay, Tam hoàng tử bước lên ngôi vị trữ quân, ngày An gia một vạn . Mười lăm năm , án Bùi gia diệt môn, tin các ngươi thật sự việc thẹn với lương tâm!”

Thích Bạch Thương hề lay động.

“An gia ngày hôm nay, đều là do tham niệm của các ngươi quấy phá, đừng mở miệng ngậm miệng liền oán trách thế đạo và khác.”

“...”

Loading...