Phong hoa hoạ cốt - 158

Cập nhật lúc: 2025-11-07 13:55:00
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiên sinh,” Thích Bạch Thương lời gọi theo.

“Tốt, …” An Trọng Ung nắm chặt chiếc khăn hải đường trong tay, “Mấy năm nay con ở nơi nào, sống ?”

“Cũng tạm .” Thích Bạch Thương khẽ vuốt ve vành chén .

“Con nhân dịp Trùng Dương Yến mà gửi khăn và thư đến chỗ , hẳn là sớm thế của . Mấy năm nay vì trở về An gia?” An Trọng Ung vội vàng hỏi.

Thích Bạch Thương nhẹ nhàng liếc mắt, chậm rãi : “Ta nhớ rõ, mười lăm năm , là An gia đuổi mẫu cùng .”

“—!”

An Trọng Ung nghẹn , môi mấp máy, sắc mặt tái nhợt vài phần: “Ngoại tổ phụ con ...ông cố ý…”

“Có cố ý , quan trọng ? Ta cho rằng, kết quả mới là điều đáng ,” Thích Bạch Thương nhẹ nhàng, “Lúc mẫu bệnh nặng sắp mất, cũng thấy một nào của An gia đến.”

An Trọng Ung run giọng: “Hai năm mẫu con rời nhà, một mực chịu qua với An gia, càng chịu báo cho chỗ ở, chỉ cho phép dì con đến thăm. Đến khi chúng tin, nàng sớm…”

Dì… An Huyên, An Quý Phi ?

Tình huống năm đó mẫu nàng c.h.ế.t, giống như tình huống của Uyển Nhi, mà là tích tụ qua tháng ngày, lâu ngày thành bệnh. Nếu lời An Trọng Ung là thật, khả năng hại mẫu nàng nhất  chính là ... An Huyên?

Tâm niệm Thích Bạch Thương âm thầm chuyển động, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.

Đầu ngón tay nàng khẽ nhấc chén t.h.u.ố.c đầy ắp, nhấp một ngụm, hỏi: “Có một việc rõ, hôm nay, còn xin giải thích nghi hoặc cho .”

An Trọng Ung vội ngước mắt: “Chuyện gì?”

“Mười lăm năm ,” Thích Bạch Thương ngừng lời, ngước mắt, “An gia vì đuổi mẫu khỏi phủ?”

Sắc mặt An Trọng Ung đổi, chiếc khăn đang nắm trong tay cũng theo đó mà run rẩy.

Hắn khẽ khép hàm: “Yêu Yêu, việc cho con, chỉ là trong đó liên lụy quá rộng, con càng ít, đối với con càng an …”

“Phải chăng liên quan đến án mưu nghịch nhận hối lộ của Bùi gia?”

“…!”

An Trọng Ung thể tin nổi trừng mắt nàng.

Ngay đó, sắc mặt ông đại biến, khàn giọng hỏi nhỏ: “Con đang điều tra chuyện đó? Tuyệt đối !!”

“Vì ?” Thích Bạch Thương thần sắc bất động.

An Trọng Ung vội : “Chuyện đó đối với Thánh Thượng, đối với Tống gia, đối với An gia, thậm chí đối với bộ văn võ triều đình, đều là vảy ngược tuyệt đối thể chạm !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/158.html.]

Thích Bạch Thương nhàn nhạt mặt : “Xem , mẫu thật sự liên lụy bởi chuyện , mới An phủ đuổi .”

“—!” An Trọng Ung lo lắng nắm chặt mép bàn, “Con thật sự nhất định tra?”

“Ta đang điều tra .”

Thích Bạch Thương ngoái đầu , “Quên với , hiện tại đang ở Khánh Quốc Công phủ, Thích gia. Huynh trưởng chính là Thích Thế Ẩn, tuần sát sử đuổi g.i.ế.t ở Triệu Nam mấy hôm .”

“Cái gì? Con là Thích gia…” Sắc mặt An Trọng Ung lập tức tái mét, “Con chính là Thích Bạch Thương, Thích gia trưởng nữ Triệu Nam cứu trưởng?”

.”

“Vậy con , con và trưởng sớm phạm điều tối kỵ, ngay cả ngoại tổ phụ cùng đại cữu phụ cũng đối với các con…”

“Ta ,” Thích Bạch Thương bình tĩnh ngắt lời, “Từ khi kinh, An gia mấy đẩy chỗ c.h.ế.t. 'Lễ'   nhất định sẽ trả .”

An Trọng Ung chau mày: “Con… Con và An gia vốn dĩ cùng chung cội rễ, hà tất như … Con thế đơn lực bạc, như kiến càng hám thụ, đấu bọn họ chứ?”

“Ngày cây đổ, chính là lúc những câu chuyện dơ bẩn che giấu bóng cây phơi bày.”

"Còn, vì thể đấu ?”

“An gia bao năm cao cao tại thượng, giữa tầng mây, ngầm chiếm tài báu của thiên hạ, mua quan bán tước, điều gian trá vô . Họ xa rời dân tâm, quên mất thế gian khổ sở. vô căn chi mộc, thể bền lâu trong gió? Cây rễ, ắt ngày đổ."

"Ta cùng trưởng đồng hành, lưng dựa công lý và đại nghĩa. Cái gọi là ‘lý’ và ‘nghĩa’ , vốn ở nơi quyền quý, mà trong lòng bách tính. Huynh trưởng cứu dân, dân tâm tất hướng về. Chỉ cần quên dân, lấy sinh linh gốc, thì rễ nghĩa mới sâu, mầm chính đạo mới xanh, thể vươn đến tầng mây, hợp cùng thiên lý. Đã thuận lòng , hợp đạo trời — há sợ một An gia ?”

“…”

An Trọng Ung xong, ánh mắt khẽ d.a.o động, giọng trầm xuống:

trưởng con thanh liêm cứng cỏi, chẳng hiểu biến báo. Lấy gì mà đấu bọn gian hùng lọc lõi ?”

Thích Bạch Thương mỉm , giọng điềm đạm mà kiên quyết:

“Huynh trưởng trọng đạo, hiểu thế sự. Một cầm nghĩa, một dùng mưu, lý và thế đều đủ. Huynh , chắc thua.”

Nói dứt lời, nàng dậy. Ánh nến lay động, bóng nàng in dài vách, mềm mại kiên định, như lưỡi kiếm giấu trong tấm lụa mỏng.

Những gì nàng hết, còn , dù hỏi thêm, An Trọng Ung cũng sẽ cho nàng.

Thích Bạch Thương định biểu lộ ý tiễn khách, nghĩ đến điều gì: “Chuyện Yêu Yêu còn sống, cần nhắc tới với bất kỳ ai trong An gia.”

An Trọng Ung vội vàng: “Ngoại tổ phụ con cũng  nhớ thương con…”

“Nếu và mẫu giống , mai danh ẩn tích, kiếp còn gặp .” Thích Bạch Thương lạnh nhạt ngắt lời, ngước mắt.

“Thì cần nhắc .”

Loading...