“Ôi chao, cái lão thái bà nửa chui xuống đất , khẩu khí cứng rắn thế nhỉ?”
Gã công tử mặc áo xanh vén tay áo lên, lạnh với đám gia đinh phía .
“Lại đây, đập Y quán cho —”
“Có chuyện gì mà ầm ĩ thế.”
Thích Bạch Thương nhẹ giọng hỏi, đó từ từ bước qua.
“Lại kẻ dám quản chuyện của Tống gia?!”
Gã công tử áo xanh gào thét đầu . Âm thanh gã im bặt ngay khi rõ gương mặt Thích Bạch Thương, vẻ hung hăng đột nhiên dừng .
Một lát , gã bỗng hồn, dùng ánh mắt dâm tà đ.á.n.h giá nữ tử mặt: “Ngươi… ngươi cũng là y nữ của Y quán ? Hay lắm, Hoa Lâu cũng ý tứ thật đấy, còn treo biển Y quán, cô nương bên trong nào cũng… Phốc!”
Lời là ở phía , còn là bay ngay đó, kỳ thực cũng thể là trong một tức, bởi vì sự việc xảy quá nhanh.
Ngay cả Thích Bạch Thương với vẻ mặt lạnh nhạt và trong Y quán đầy phẫn nộ cũng kịp phản ứng, một trong hai Huyền Khải Quân vốn bình phong bước ba bước, tung một cú đá lăng , đá gã công tử áo xanh văng khỏi cửa chính chỉ trong một cước.
“Công tử??!!”
Ba tên gia đinh ban đầu còn đang trợ uy cho chủ nhân, thấy tình thế xoay chuyển, đều sợ tái mặt, la hét chạy ngoài.
Tên chạy cuối cùng, đầu buông lời hăm dọa: “Các ngươi xong ! Biết Công tử nhà là ai ? Hắn là con của Thái Phủ Thiếu Khanh, Tống Thái Sư đương triều là cữu công ! Các ngươi dám thương, chờ đầu dẫn đập nát cái y quán , bán tất cả các ngươi Hoa Lâu—”
Huyền Khải quân còn thu chân, mặt chút biểu cảm, dẫm mạnh xuống.
“Răng rắc.”
Một tiếng xương gãy rõ ràng đến đáng sợ trong sự tĩnh lặng.
Ngay lập tức, tên gia phó ôm chân gãy, điên cuồng tru lên, quá hai tiếng trợn mắt ngất lịm vì đau.
Chỉ trong khoảnh khắc, đúng là chỉ trong khoảnh khắc, Thích Bạch Thương chỉ kịp nhẹ nhàng chớp mắt một cái.
Cát lão hồn, kinh ngạc 'thuê' dung mạo bình thường, nhưng giờ phút toát sát khí sợ hãi. Bà vội vàng bước tới, kéo tay áo Thích Bạch Thương: “Cô nương, hai rốt cuộc là phận gì? Sao tay… tay để đường lui như thế!”
“Có lẽ,” Thích Bạch Thương nghĩ về lai lịch của hai , do dự : “Đây là để đường lui .”
“??”
Cát lão và trong Y quán đầu, đối diện với đoạn xương trắng hếu lởm chởm nơi chân gãy của tên ác phó.
Giữa những lời bàn tán xì xào của đám đông vây xem bên ngoài, hai Huyền Khải Quân lượt bước khỏi cửa.
Không đợi hai tên gia đinh đang đỡ chủ nhân sợ đến mức tè quần thêm gì, Huyền Khải quân động thủ giơ tay rung ống tay áo, một đoạn vũ tiễn liền ném , nặng nhẹ ghim trúng gã công tử áo xanh mặt trắng bệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/156.html.]
Thích Bạch Thương thấy rõ ràng, dù là ném, nhưng chỗ cần trúng vẫn là lệch một ly.
Gã công tử áo xanh gắng gượng ngẩng đầu lên, hiển nhiên cũng hiểu đây là cảnh cáo. Gã giận dữ sợ hãi: “Các ngươi, các ngươi ngang nhiên hành hung giữa đường, trong mắt các ngươi còn vương pháp nữa ?”
Trong đám qua đường vây xem, bật .
“Vạn công tử còn đời còn vương pháp cơ đấy.”
“Haha, ngày xưa là khác câu , hôm nay thể khiến thốt , tầm thường .”
“Y quán lai lịch gì?”
“Không , nhà họ Vạn chỉ một chức Thái Phủ Thiếu Khanh tuy đáng gì, nhưng tên Vạn Mặc ch.ó cậy thế chủ dựa Tống gia đấy, đắc tội , e rằng sẽ chuyện lớn.”
“……”
Gã công tử áo xanh, Vạn Mặc, giận đến mặt vàng như giấy: “Được lắm, hôm nay sẽ Kinh Triệu Doãn, xem—”
“Công tử!”
Tên tùy tùng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản.
Không đợi Vạn Mặc quát mắng, tên tùy tùng run rẩy tay, nhặt lấy chiếc vũ tiễn , mặt khắc chữ hướng về phía chủ nhân của .
Vạn Mặc vội vàng lướt qua, tròng mắt liền yên tại chỗ.
Trên đoạn vũ tiễn màu tím đậm, trong vòng tròn mạ vàng hiện rõ một chữ “Tạ”, nhanh mà sắc lạnh, như nét kiếm khắc.
Vạn Mặc ngây vài nhịp thở, mồ hôi như mưa rơi: “Huyền, Huyền, Huyền—”
Tên tùy tùng một tay che miệng chủ nhân, gật đầu thật mạnh. Hắn và tên tùy tùng đối diện , hai lời, vớt lấy chủ nhân của , đầu chạy thục mạng.
“ Đừng vội chạy chứ, chỗ còn rơi một ?” Liên Kiều hả hê lên tiếng.
Đáng tiếc bên chạy trối c.h.ế.t dám đầu. Chỉ còn các bá tánh kinh ngạc bàn tán về lai lịch của Y quán, dần dần tản .
“Liên Kiều, trong.” Thích Bạch Thương lên tiếng.
“…Nga.” Liên Kiều miễn cưỡng xoay , nhíu mày tên đất: “Hắn bây giờ?”
“Gãy chân ở Y quán, coi như là họa phúc tương y của ,” Thích Bạch Thương sang nữ y bên cạnh, “Ta nhớ Xảo Tỷ Nhi giỏi chữa trị các chứng gãy xương, ngươi .”
Xảo Tỷ Nhi chính là cô nương Vạn Mặc trêu ghẹo. Nàng chút chần chừ gật đầu, nhưng vẫn lo lắng : “Cô nương, bọn họ liệu ?”
Thích Bạch Thương kịp trả lời.
“Sẽ .” Huyền Khải quân đá lên tiếng, giọng ồm ồm: “Bọn họ dám.”
“……”