Phong hoa hoạ cốt - 150

Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:34:03
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Hằng là ác nhân.

Cái kẻ dễ dàng chỉ vài câu, liền đùa bỡn ác nhân trong lòng bàn tay như Tạ Thanh Yến, nên xem là nào?

Lại nghĩ tới khối ngọc bội khắc chữ "Lăng" , suy nghĩ của Thích Bạch Thương dần dần trôi xa.

Mãi cho đến khi phía truyền đến giọng trầm thấp của :

"Đứng ở nơi thất thần, là đang đợi ."

"……"

Thích Bạch Thương , thấy phía Tạ Thanh Yến, vệ Huyền Khải Quân thiếu hơn nửa, Trần Hằng cũng thấy.

"Người ?"

"Hồi kinh . Thích Thế Ẩn sẽ dùng đến nhân chứng. Hơn nữa,  càng về sớm thì càng thể hiện vặn ngã An gia, như chẳng việc 'phản bội' An gia là ván đóng thuyền ?" Tạ Thanh Yến nhẹ nhàng bâng quơ .

Thích Bạch Thương hỏi: "Ngươi thật sự đem thỉnh tội thư đưa đến An phủ?"

Ánh mắt Tạ Thanh Yến khẽ động,  liếc qua nàng, : "Chưa."

"Kia…"

"Đợi Trần Hằng an nhập kinh, lá thư tự nhiên sẽ đưa đến."

"……"

Thích Bạch Thương á khẩu trả lời .

Tạ Thanh Yến dừng một chút, thấy âm thanh đáp , dừng bước, trở : "Làm ?"

"Không như thế nào, chỉ là chút cảm khái."

Thích Bạch Thương , nhẹ giọng : "Công, danh, lợi, lộc, chỗ nào thể . Công tâm kế, từ thủ đoạn. Tạ Thanh Yến, ngươi thật sự là sinh của Trưởng Công Chúa Điện Hạ ."

"—"

Tiếng gió bỗng nhiên im bặt.

Thích Bạch Thương lấy tinh thần, chút hổ, câu cuối cùng vốn chỉ là nàng suy đoán trong lòng, ngờ, thế mà buột miệng thốt .

Sau sự im lặng, Tạ Thanh Yến cúi đầu, thành tiếng.

Thích Bạch Thương nhíu mày: "Ngươi cái gì?"

"Cười ngươi, sống c.h.ế.t."

"?"

Nếu là Tạ Thanh Yến bằng ngữ khí lạnh lùng, lẽ Thích Bạch Thương còn kiêng kị một vài, nhưng giờ phút mặt mày đều ánh nắng ban mai nhiễm một tầng vàng nhạt, khiến dung mạo càng trở nên kinh diễm.

Tiếng càng sung sướng vui vẻ, là thật lòng sung sướng vui vẻ mà lớp 'hoạ bì' .

"Thích Bạch Thương, từ khi nào, đối với yên tâm như …"

Tạ Thanh Yến xong, cúi .

Thân ảnh cao dài của đem nàng từng che lấp khỏi ánh bình minh sắc vàng, từng chút một từng chút một đem nàng dung trong đáy mắt đen tối.

"Nàng sợ ?"

Một câu hỏi, ánh mắt vui vẻ như khẳng định.

"…!"

Ngực Thích Bạch Thương căng thẳng.

Như là một bí mật nào đó che giấu lớp sương mù, một ngày , sương mù thổi tan , lộ một sự thật trần trụi đáy lòng.

"Hu—"

Bên đường truyền đến tiếng ngựa hí dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/150.html.]

Chính Thích Bạch Thương cũng biện rõ là hoảng hốt là cái gì, nàng lập tức dịch mắt, che giấu về phía nơi phát âm thanh.

Tạ Thanh Yến vẫn chăm chú  nàng, hề chớp mắt.

Cho đến khi tiếng vó ngựa dừng.

Tạ Thanh Yến ở Thích Bạch Thương, tránh né mà dương mắt .

"Chủ thượng."

Thân vệ Huyền Khải Quân xuống ngựa, tiến lên, quỳ một gối xuống đất—

"Thánh Thượng truyền lời tới phủ, triệu ngài theo thu săn. Trưởng Công Chúa lệnh, mời ngài tức tốc lên đường hồi Kinh!"

“Thu săn?”

Thích Bạch Thương chau mày, trong lòng dấy lên nghi hoặc, “Sao ngay lúc ? Trùng hợp như ?”

Rừng cây tĩnh lặng, một tiếng đáp .

Nàng nghi hoặc , tầm mắt vô tình chạm sườn mặt của Tạ Thanh Yến, bất giác ngẩn khựng .

Người nọ thần sắc vẫn điềm nhiên như thường.

Thế nhưng, chỉ nàng gần mới nhận khóe môi Tạ Thanh Yến mím một đường mỏng lạnh, ánh mắt rũ xuống mang theo vài phần sát khí lạnh lẽo, khiếp .

Hắn, rốt cuộc là ?

Thích Bạch Thương thất thần trong thoáng chốc, đến khi hồn , thấy Tạ Thanh Yến bình thản rũ nhẹ mi.

Hắn khẽ nâng tay áo, phất lui truyền tin.

Chỉ trong mấy tức ngắn ngủi, nọ từ rũ mắt ngước lên, tia sát khí cuối cùng cũng ẩn sâu như từng tồn tại.

“Trùng hợp ? E là An Quý phi 'thổi gió bên gối', dùng kế hoãn binh với chúng mà thôi.”

Tạ Thanh Yến khẽ .

là diệu kế.”

Thích Bạch Thương chút khó hiểu: “ dù là hoãn binh, dọc đường từ Kỳ Châu kinh đều thấy mai phục của An gia. Chẳng lẽ, bọn họ tin tưởng Trần Hằng đến ?”

Tạ Thanh Yến ngước mắt, chăm chú nàng, đáp.

Mấy lát , thở dài: “Chỉ sợ sát chiêu ở Thượng Kinh, đường. Cáo bệnh tuy là tội khi quân, nhưng còn thể xoay chuyển. Nếu kháng chỉ tuân, e rằng sẽ sinh biến cố lớn. Chuyến nhập kinh, cần một bước,  thể tự hộ tống Thích cô nương.”

“……”

Thích Bạch Thương thoáng chốc sững , khẽ chớp mắt.

là ảo giác của nàng ?

, nàng cảm thấy ngữ khí của Tạ Thanh Yến lúc trở nên xa cách lạ lùng?

mà, kỳ thực, quan hệ của hai vốn cũng  quá mật, càng tư cách hỏi thêm.

Thích Bạch Thương cố nén lời trong lòng, khẽ cúi đầu: “Ta sẽ tự về kinh, dám phiền Tạ Công.”

Dứt lời, nàng uốn gối hành lễ, xoay , bước về phía đoàn đồng hành.

Lông mi Tạ Thanh Yến khẽ run lên, khó mà nhận thấy.

Dưới tay áo, ngón tay xương ngọc như trúc theo bản năng với theo bóng dáng nữ tử. nâng lên mấy tấc, chợt khựng giữa trung.

Khớp xương lạnh lẽo trắng bệch siết chặt, từ từ nắm thành quyền.

Cảnh lửa cháy ngút trời trong cuộc săn mùa thu ở hành cung năm đó vẫn còn rành rành mắt, khắc sâu xương tủy.

Nơi đó là địa ngục, nên kéo nàng cùng .

Bàn tay đưa , rốt cuộc vẫn buông xuống.

“……”

Loading...