Chương 4
Ngay cả thời gian dành cho ba cũng , thì lấy mà theo và Trần Nhất Nghiên chơi?
kéo tay con bé, dịu giọng nhắc nhở:
“Cục cưng, đừng phiền chú nữa. Chú …”
Ánh mắt Lâm Thù bỗng tối .
Anh xuống, đưa tay kéo con bé mặt, hỏi:
“Cục cưng ba cùng chơi với con ?”
Trần Nhất Nghiên gật đầu lia lịa:
“Muốn, con lắm!”
Khóe môi Lâm Thù cong lên, trong nụ còn ẩn chút mong chờ.
Anh đưa tay , cùng con bé ngoắc tay:
“Được, ba hứa với con. Ngày mai nhất định sẽ với con.”
Nhìn gương mặt tuấn tú, sáng sủa của , con bé rạng rỡ, vui đến mức kiềm chế.
Thấy nó sắp nhảy nhót vì sung sướng, vội ôm lấy, dỗ dành:
“Được , tạm biệt với chú , chúng về thôi.”
Trần Nhất Nghiên vẫy tay hớn hở:
“Ba ơi tạm biệt!”
: “…”
Sáng hôm , bé Trần Nhất Nghiên dậy thật sớm, lục trong vali chiếc váy nhất của .
chụp ảnh gửi cho Tống Nghiên, cô mà chẳng hề thấy bất ngờ:
“Nó lúc một tuổi mà thấy ba nó cũng đấy. Còn cứ khăng khăng đòi mặc váy. Hễ thấy trai là phát cuồng, chẳng nó giống ai nữa?”
: “Cậu còn dám hỏi. Không giống thì giống ai? Ngày xưa ai gặp Trần Thịnh vội vàng nhào tới đòi cưới?”
Tống Nghiên: “Nói như thì ai khi thấy cưới liền sốt ruột tỏ tình với Lâm Thù, còn ngủ với ?”
: “Còn ai khi sinh con xong liền lén bỏ trốn?”
Tống Nghiên: “Còn ai ngay cả hôn môi cũng thành công?”
: “…”
“Được , tớ sai. Chúng đừng tự hại nữa.”
Tống Nghiên : “Biết sai là . Nói thật nhé, hôm nay Lâm Thù thật sự sẽ chơi cùng công chúa nhỏ nhà tớ ?”
giúp bé Trần Nhất Nghiên đội chiếc nơ xinh xắn, thầm thì trả lời:
“Chắc chắn là . Anh bận công việc như thế, thời gian chơi với trẻ con . Chắc chỉ sợ con bé buồn nên mới hứa đại thôi.”
Tống Nghiên : “Chưa chắc , tớ thấy chắc chắn sẽ đến.”
khẩy: “Buồn . Làm như ba lắm ?”
Tống Nghiên: “Dám cá ?”
: “Cá gì chứ?”
Tống Nghiên nhắn một câu. xong thì mấy để tâm:
“Cá thì cá, chắc chắn sẽ tới.”
Tin nhắn gửi , chuông cửa reo vang.
Đôi mắt Trần Nhất Nghiên sáng bừng, con bé nhảy nhót chạy mở cửa, hét lên vui sướng:
“Ô hô, ba tới !”
Ngoài cửa, đúng là Lâm Thù trong bộ đồ thường ngày, tay còn xách theo hai hộp bánh ngọt.
Chợt nhớ đến vụ cá cược tối qua, mặt lập tức nóng bừng.
… thua ?
Vừa ngượng bực, Lâm Thù, hạ giọng hỏi:
“Anh bận lắm ? Ngay cả ba cũng chẳng thời gian ở cùng, thế mà rảnh rỗi theo con bé nghịch ngợm ?”
Hai gò má ửng đỏ, ánh mắt dán chặt lên thật lâu đáp:
“, bận thật.”
“ những chuyện còn quan trọng hơn cả công việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phim-gia-tinh-that/chuong-4.html.]
Ánh mắt sáng rực, mang theo sự kiên định, cứ thế rơi thẳng xuống .
Cảm giác như mang theo một sự cố chấp khó thành lời.
Trong thoáng chốc, bất giác nhớ đến ngày xưa, khi kiên quyết tỏ tình với .
Cũng là ánh mắt như thế , từng bướng bỉnh hỏi:
“Lâm Thù, em thích . Anh đồng ý ở bên em ?”
Ký ức ùa về khiến cứng đờ, như dòng điện chạy dọc khắp .
Má nóng rát, kiềm .
lúc đó, bé Trần Nhất Nghiên kéo vạt áo , ngẩng đầu hỏi:
“Mẹ ơi, mặt đỏ ? Mẹ đang nghĩ gì thế?”
Nghe , Lâm Thù theo bản năng đưa tay đặt lên trán , lo lắng:
“Sao ? Em sốt ?”
Sốt cái đầu !
Tay chạm, tim đập loạn nhịp.
vội vàng lùi về hai bước, lắp bắp tìm cớ:
“Không… sốt. Em chỉ tò mò trong tay đang cầm gì thôi.”
Anh giơ hai chiếc túi lên mặt :
“Một ít bánh ngọt. Anh nghĩ… lẽ con nít sẽ thích.”
Bé Trần Nhất Nghiên hí hửng nhào tới lục tìm, nhưng gương mặt nhỏ nhắn bỗng chốc sầm :
“Ba ơi, con thích bánh vị nho xanh, con ghét nhất vị nho xanh !”
…Nho xanh.
Đó chính là hương vị thích nhất.
Nhớ tới cảnh sáng sớm nay con bé háo hức dậy sớm, váy mới để gặp nam thần, mà cuối cùng mang loại bánh mà nó ghét nhất…
Công chúa nhỏ lập tức nổi giận, chống nạnh, gương mặt phồng lên:
“Ba, cái bánh rốt cuộc ba mua cho ai !”
“Chẳng lẽ ngoài con còn ai khác cũng là bảo bối của ba ?”
Lâm Thù lặng lẽ , lời nào.
…Nho xanh, chính là hương vị mà thích nhất.
Mặt càng nóng bừng.
Hết chuyện đến chuyện khác, rốt cuộc Lâm Thù đang định gì ?
Anh cố tình khiến khó xử ?
vội vàng đẩy ngoài, ở chung một chỗ với thêm giây nào nữa.
Đôi mắt quá , như ma lực đủ để hút hồn.
Năm năm , từng ngã đó một .
giờ, tuyệt đối sa chân nữa.
“Được , công viên sắp mở cửa , mau sớm .”
Lâm Thù gật đầu, xoay lái xe.
ngờ ngay trong lúc đó, điện thoại trong túi vô tình rơi xuống.
nhặt lên, màn hình sáng lên, lúc nhận diện khuôn mặt mở khóa ngay tức thì.
sững .
Mật khẩu … vẫn là khuôn mặt .
Là năm năm , khi uống say, cứ quấn lấy bắt lưu khuôn mặt máy để mở khóa.
Còn nhất quyết đổi màn hình chờ thành ảnh của .
khi : “Như thì sẽ cô gái xinh nào cướp mất nữa.”
Khi đó, chỉ lạnh mặt, giữ chặt cho ngã, khẽ lẩm bẩm một câu:
“Trong đầu em suốt ngày nghĩ cái gì lung tung .”
Ấy thế mà, đến hôm nay, màn hình khóa của vẫn còn là ảnh .