Triệu Thục Hoa : "Không cần quá lên như . Ta hòa ly với ca ca của , tất nhiên cũng còn quan hệ gì với nữa."
Yến Thu Xuân: "Hôm nay y theo chân hai đến đây, chứng tỏ Chu Lan Nghi coi trọng y . Sao nhãn quang của nàng kém đến mức đó chứ?"
Triệu Thục Hoa bật : “Kém ở chỗ nào cơ chứ? Nghe y đỗ kỳ thi triều đình, hạng khá cao, tướng mạo tuấn tú, tuổi tác còn trẻ. Nếu y chịu rể, quả thật là một mối đấy.”
Tiêu Hoài Nga cũng gật đầu theo: “ là tệ lắm, dù vẫn kém xa mấy vị ca ca và của , nhưng một gia đình bình thường mà thể sinh một con như cũng là nhờ tổ tiên tích đức phù hộ. Muội thể nào lấy chuẩn của nhà để so sánh với khác !”
“Hắn thấy tỷ hiểu lầm cũng chẳng thốt nửa lời. Được gia tộc tỷ hỗ trợ bao năm, dù hòa ly, cũng thu lợi ít. Theo lẽ thường tình, chí ít cũng nên chào hỏi tỷ một tiếng, cớ lạnh nhạt hờ hững đến ? Phẩm hạnh loại thực đáng giá một xu, ở chỗ nào chứ?” Yến Thu Xuân tỏ vẻ khinh miệt. Nàng thoáng sang, thấy Tiêu Hoài Nga như giờ khắc mới chợt tỉnh ngộ, liền thấy chút buồn .
Quả là . Tuy vị cô nương từng khoác chiến bào xông pha g.i.ế.c chóc, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là tiểu nữ nhi út ít nhất của Tiêu gia, từ thuở bé nuông chiều, lớn lên mang chút ngây thơ từng trải. Trước nàng luôn an trong phủ, chẳng ai dám trêu chọc, song giờ đây lăn lộn bên ngoài gió sương...
Yến Thu Xuân tức khắc cảnh giác, chẳng ngừng dặn dò: "Tỷ cũng nên tự rút kinh nghiệm. Tỷ thể chỉ dựa dung mạo bề ngoài mà luận định một , còn xét cả lời lẫn việc của . Chớ nên quá đỗi ngây thơ, gì cũng tin. Nếu gì đổi, e rằng thành công lôi kéo Chu Lan Nghi. Muội thấy tên Tấn Vương thế tử vốn xem thường , lẽ cũng thêm một kẻ em rể như . Tỷ cần cẩn thận đề phòng thể tìm tới tỷ….”
Triệu Thục Hoa chợt chuyển đề tài: “À , Diêu quản gia ở thôn trang bên cạnh đưa tới nhiều củ sen tươi, là mềm mại, còn giòn nữa. Lát nữa cùng chế biến vài món ?”
"Nhiều như ?" Đôi mắt Yến Thu Xuân rạng ngời, thấy nàng gật đầu thì sang Tiêu Hoài Nga: "Chẳng tỷ bảo dạy tỷ vài món ăn đơn giản đó ư? Hôm nay tình cờ một món cực kỳ dễ , gọi là củ sen kẹp thịt, tỷ học thử ?"
“Muốn chứ!” Tiêu Hoài Nga dứt khoát gật đầu: “Đi nhanh nào, chúng học ngay! Đợi tới sinh thần của Đông Đông, sẽ về món dâng lên mẫu !”
Yến Thu Xuân bật , nhưng dẫn hai nàng đến phòng bếp chính, chỉ sai mang củ sen tới tiểu viện.
Củ sen còn dính lớp bùn đất nhầy nhụa, nhưng khi gột sạch, chúng lộ màu hồng phấn tươi tắn. Trong lúc rửa, móng tay Yến Thu Xuân vô ý lướt qua củ, tức thì cảm nhận độ mềm dịu và đầy đặn rõ rệt của chúng. là sen tươi thượng hạng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-355.html.]
Yến Thu Xuân khẽ cảm thán. Sau khi rửa sạch, nàng cắt bỏ phần rễ, thuận tay bẻ thành vài khúc đưa cho cả hai nếm thử. Tiêu Hoài Nga chút chần chừ, song vẫn nhận lấy: “Củ sen thể dùng sống ư?”
“Đương nhiên là thể, còn ngon lành là đằng khác.” Triệu Thục Hoa ăn một miếng: “Mới mang tới, nếm thử , vị ngọt thanh mát lạ thường!”
Tiêu Hoài Nga cũng cho miệng, quả nhiên vị ngọt mát tự nhiên lan tỏa. Cắn một miếng tựa như c.ắ.n một loại quả mọng nước, tuy ngọt lịm nhưng cực kỳ thanh khiết: "Thật là mỹ vị!"
" tỷ chớ nên ăn nhiều, dùng nhiều sẽ khó tiêu hóa, chỉ nên nếm chút ít thôi." Yến Thu Xuân tủm tỉm dặn dò, đoạn cầm con d.a.o đưa cho Tiêu Hoài Nga, : "Khi cắt, tỷ nhớ cắt hai nhát, nhưng tuyệt đối cắt đứt hẳn, chừa một khe hở ở giữa."
Tiêu Hoài Nga chăm chú đôi tay mảnh khảnh của nàng. Một tay Yến Thu Xuân giữ chặt củ sen, tay cầm dao, lưỡi d.a.o dừng cách một phần ba chiều dài. Sau vài nhát, những lát củ sen dày chừng một phân rơi xuống thớt. Khi củ sen cắt thành hai phần, Yến Thu Xuân dừng , lấy một củ sen khác, khẽ tách giữa : “Kẽ hở lát nữa sẽ dùng để nhồi nhân thịt.”
Tiêu Hoài Nga như hiểu như , nhưng vẫn gật đầu. Mãi cho đến khi Yến Thu Xuân dùng đũa nhét nhân thịt chuẩn khe hở đó, nàng mới chợt vỡ lẽ, đôi mắt mở lớn: "Có thể như ? Chẳng lẽ đứt ?"
“Chỉ cần dùng quá nhiều lực, ắt sẽ đứt.” Yến Thu Xuân mỉm , để nàng cầm dao: “Tỷ thử .”
Tiêu Hoài Nga từng kinh qua đao kiếm nơi chiến trường, nàng chỉ quen sát nhân địch, chứ chẳng mấy khi chế biến ẩm thực. Trước đây cùng lắm chỉ giúp nhóm lửa lấy nước, nàng chẳng cần học hỏi cách thái cắt, nên quả thực thiện nghệ trong việc dùng d.a.o bếp.
Ấy mà Yến Thu Xuân trực tiếp trao con d.a.o cho nàng. Dưới ánh mắt khích lệ đó, Tiêu Hoài Nga tức khắc cảm thấy áp lực lớn vô ngần, nghiêm cẩn đặt con d.a.o đúng vị trí, cẩn thận thái xuống từng nhát chậm rãi.
Một nhát nông, một nhát sâu.
“Bụp…” một tiếng, một lát củ sen cắt trọn vẹn. Nàng kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Ta cắt chuẩn ?”