Ánh mắt Yến Thu Xuân lướt qua trong viện. Chu Lan Nghi lạnh lùng nhạt với nàng. Bên cạnh Quận chúa là một thiếu niên gầy yếu mang dáng vẻ thư sinh, cũng sang, mỉm hờ hững. Kề sát bên thư sinh chính là Chu Trạch Cẩn và Yến Thu Huyền. Hai nam hai nữ, bảo dấu vết xe ngựa in đầy lối như .
Nàng sang Triệu Thục Hoa. Sắc mặt Triệu Thục Hoa cực kỳ khó coi, chỉ gượng gạo. Nàng vốn đang cố gắng trấn tĩnh tinh thần để đối đáp khéo léo với Chu Lan Nghi, nhưng thấy Yến Thu Xuân xuất hiện thì lập tức thở dài khổ.
"Bái kiến Thế tử, Thế tử Phi, Quận chúa." Yến Thu Xuân hành lễ, vẻ mặt chút biểu cảm.
Chu Trạch Cẩn, Yến Thu Huyền cùng thiếu niên thư sinh đều gật đầu đáp lễ. Duy chỉ Chu Lan Nghi vẫn khoanh tay đó, ý định nhúc nhích.
Yến Thu Xuân dài lời, tiến lên hai bước, hỏi Triệu Thục Hoa: "Triệu tỷ tỷ, xảy chuyện gì ? Ta mới rời một lát mà viện thành thế ?"
Nàng nhíu mày, bộ dáng trách cứ như thể lòng với tình cảnh hỗn độn trong viện, khiến Triệu Thục Hoa áy náy rũ mắt xuống.
Chu Lan Nghi thỏa mãn, đợi Triệu Thục Hoa giải thích mà cất giọng âm dương quái khí: "Còn thể là chuyện gì nữa? Hạ nhân của ngươi thật điều, dám lấy đồ rẻ tiền lừa dối bổn Quận chúa. Ngươi xem, nên trách phạt ?"
Yến Thu Xuân phớt lờ Chu Lan Nghi, chỉ về phía Triệu Thục Hoa. Triệu Thục Hoa cảm thấy an ủi đôi chút, giọng bất đắc dĩ: "Có vài vị khách đến, là đồn nơi chúng dịch vụ tiếp khách, nên tiếp đón, mời họ dùng . vị nữ khách chê bộ ấm của chúng quá thấp kém. Nàng dùng đồ khác dùng qua. Ta sai đổi bộ mới mà nàng vẫn chịu. Chi bằng, chúng sai mua loại hơn ?"
Yến Thu Xuân hiểu, nàng khẽ nhếch môi , trấn an nàng : "Không , cần mua. Thôn trang của chúng vốn dĩ là như ."
Sắc mặt Chu Lan Nghi lập tức tối sầm, nàng cau mày chằm chằm Yến Thu Xuân.
Yến Thu Xuân nghiêng đầu thẳng Chu Lan Nghi, trầm giọng : "Quận chúa, hôm nay thể khỏe nên tiện tiếp khách. Các vị thể mượn tạm chỗ , nhưng ngoài , hôm nay thôn trang đóng cửa, nghỉ ngơi."
Triệu Thục Hoa ngẩn , đó sốt ruột kéo tay áo nàng, khẽ lắc đầu: "A Xuân! Như là công khai đắc tội với ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-353.html.]
Yến Thu Xuân cũng lắc đầu, nắm lấy tay Triệu Thục Hoa, giọng dứt khoát, tỏ rõ sự kiên quyết: "Cổ quản gia, hôm nay thôn trang ngưng đón khách, ngươi cũng nghỉ ngơi , cần tiếp đãi."
Chu Lan Nghi mặt mày tối sầm: "Ngươi như là ý gì? Chúng là khách quý đường xa đến đây, ngươi tiếp là tiếp ?!"
Nàng dứt lời, thư sinh bên cạnh cũng tỏ vui mà lên tiếng: "Ngươi tiện tiếp đãi chúng , chuyến của chúng chẳng là uổng công vô ích ?" Hắn xong, sắc mặt Chu Lan Nghi lập tức dịu , mang theo vài phần thẹn thùng của thiếu nữ.
Yến Thu Xuân nhẹ hỏi : "Nơi chúng phục vụ theo lệ đặt chỗ , chư vị đặt ?"
Chu Lan Nghi ấp úng, đáp lời.
Yến Thu Xuân dùng lời lẽ sắc bén: "Khách đặt , tất nhiên thể xem là khách. Huống hồ, mỗi vị khách khi đến đây đều chúng báo về cảnh và điều kiện phục vụ trong thôn trang. Nếu chư vị đồ dùng xứng đáng với phận cao quý của , mời chư vị chuyển sang nơi khác. Miếu nhỏ của chúng , thật sự chứa nổi Đại Phật!"
Chu Lan Nghi và thư sinh lời lẽ của nàng chặn họng, nhất thời tìm lời phản bác. Hai theo bản năng đưa mắt về phía hai còn . Yến Thu Huyền lén trợn mắt, nhưng ngoài mặt vẻ bất lực, về phía trượng phu, ý định mở miệng.
Lần nàng chứng kiến sự xảo quyệt của Yến Thu Xuân, Yến Thu Huyền dại gì nàng cho nghẹn lời nữa. Huống chi, bọn họ đến đây quả thực hẹn , chỉ là gần đây thôn trang vắng khách nên mới đến thử vận may.
Chu Trạch Cẩn chỉ , bình tĩnh với thái độ ôn hòa: "Chuyện là do xá tùy hứng, xin Hương Quân đừng chấp nhặt. Lần bổn thế tử mạo đến đây, ngờ chọc cho Hương Quân phật lòng. hiện giờ trời tối muộn, nếu về e rằng sẽ trễ nải. Bổn thế tử thật sự yêu thích phong cảnh nơi thôn trang , thể xin tá túc đây một đêm ?” Vừa , đưa qua một xấp ngân phiếu dày cộp.
Ngân phiếu mệnh giá thấp nhất cũng năm mươi lượng. Yến Thu Xuân nhạt: "Thế tử cảm thấy đây thiếu chút bạc vụn ?"
Chu Lan Nghi quát lớn: "Ngươi đừng đằng chân lân đằng đầu! Chỉ là một cái danh Hương Quân nhỏ bé, dám kiêu ngạo mặt chúng chứ?"
"Lan Nghi!" Chu Trạch Cẩn vui, lập tức hô lên một tiếng. Quận chúa tức giận bĩu môi, nhưng vẫn ngậm miệng dám lên tiếng nữa. Chu Trạch Cẩn bỏ thêm ngân phiếu, : "Là xá hiểu chuyện, mong Hương Quân chớ để bụng. Phu nhân nhà đang mang thai, một đường xe ngựa xóc nảy đến đây khiến nàng khó chịu. Bây giờ về e rằng sẽ càng vất vả hơn, mong Hương Quân niệm tình cho chúng tá túc một đêm."