Pháo Hôi Nữ Xuyên Thành Đầu Bếp Của Tiểu Tướng Quân - Chương 347

Cập nhật lúc: 2025-10-03 06:53:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi bọn trẻ còn ở đây, thôn trang vô cùng náo nhiệt, đôi lúc khiến đau đầu vì ồn ã.

khi bọn trẻ , nàng cảm thấy thôn trang trở nên quá đỗi vắng lặng. Cho dù Tiêu Hoài Nga cũng ở đây nhưng nàng xuất hiện thường xuyên, nơi yên tĩnh nên thích hợp để sinh sống hơn.

Cũng may nhanh khách đến thăm viếng. Yến Thu Xuân giữ vững tinh thần chiêu đãi khách, nỗi mất mát vì thiếu vắng sự nô đùa của bọn trẻ nhanh chóng những giờ phút bận rộn vùi lấp .

Phần lớn đến đây đều dễ ở chung, cơ bản đều tới chơi cả ngày hoặc nửa ngày.

Nơi phong cảnh , nhưng tiện nghi và phồn hoa như ở kinh đô. Không ai thức ăn ngon như Yến Thu Xuân, nhưng thể thế , vì thế phần lớn là vì tìm kiếm khí trong lành nơi đây.

Yến Thu Xuân cũng bận rộn, nàng quan tâm nhiều đến chuyện đãi khách, dành phần lớn tinh lực cho đồng ruộng.

Khoai tây và ớt gieo xuống nhanh chóng nảy mầm. Mỗi ngày nàng đều dành thời gian trông coi ruộng nhiều hơn. Hai thứ là khẩu phần lương thực của đại quân Tiêu Hoài Thanh, thể qua loa !

Bọn họ ăn no mới sức đ.á.n.h trận, thể để xảy cảnh ngộ binh lính vây khốn mà c.h.ế.t đói.

Trong thời gian đó, Trầm Bình Nghiêm cũng mang theo một đống thức ăn đóng gói cẩn thận, lên đường trở về Nhạc Bình.

Vì ghi nhớ lời nhắn của Yến Thu Xuân, khi trở về, bé thu dọn một đêm, ngày hôm cầm bao lớn bao nhỏ thư viện phía núi ở Trầm gia. Khi hầu báo tin xong, bé chẳng mấy chốc thấy một hài tử cao gần bằng Đông Đông hối hả chạy tới.

Song, trừ chiều cao , hai đứa trẻ điểm gì hao hao , bởi lẽ quá đỗi gầy gò. Khuôn mặt nhỏ từng béo múp míp giờ đây hóp thành mặt trái xoan, ngũ quan tuấn tú hơn hẳn đứa trẻ bình thường, đôi mắt mở to. Hắn vội vã chạy đến, khiến gã tiểu tư theo hầu phía cuống quýt đuổi theo kịp.

Đến khi dừng mặt Trầm Bình Nghiêm, Chu Chiêu Cảnh lập tức chắp tay hành lễ: "Bái kiến sư ."

Trầm Bình Nghiêm và theo học cùng một lão sư, nhưng chỉ là tử ký danh, còn đối phương là tử truyền, nhập môn , nên gọi là sư .

Tiểu thiếu niên lạnh nhạt khẽ gật đầu, khi liếc và gã tiểu tư bên cạnh. Gã tiểu tư tiến lên, đưa chiếc túi trong tay cho tiểu tư của Chu Chiêu Cảnh.

Trầm Bình Nghiêm giải thích đôi lời: "Đây là đồ Dì Yến nhờ mang tới cho , bên trong chút đồ ăn vặt, cùng ít gia vị. trong học viện tiện nấu nướng, nên lát nữa sẽ bảo Trâu sư phó đưa cơm đến cho ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-347.html.]

Chu Chiêu Cảnh mừng rỡ khôn nguôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng giữ vẻ nghiêm trang nhưng giấu nổi sự kích động vui sướng, khóe môi mím chặt cũng tự chủ mà cong lên. "Đa tạ sư chịu khó mang đến đây, cũng xin tạ ơn A Xuân tỷ tỷ."

"Không cần cảm ơn." Trầm Bình Nghiêm nở một nụ nhạt.

Chu Chiêu Cảnh thấy vẻ lạnh nhạt khuôn mặt bé vì nụ mà giảm bớt, còn mở miệng hỏi thêm vài chuyện. Chỉ là, còn kịp cất lời thì Trầm Bình Nghiêm chắp tay cúi chào: "Ta còn việc gấp, . Bữa trưa sẽ phái đưa đến, cần đến nhà ăn gì."

"Vâng." Chu Chiêu Cảnh liên tục gật đầu, ngước bóng Trầm Bình Nghiêm xa dần. Dáng tuy nhỏ bé nhưng sớm lộ vẻ trưởng thành, ngừng thở dài, về phía kinh đô, miệng mấp máy tiếc nuối điều gì đó.

nhanh chóng trấn tĩnh .

Không , lúc ăn trưa chắc chắn sẽ thấy sư , đến lúc đó hỏi cũng .

Vì sáng nay còn tiết học, tất cả tử của các lão sư đều đến giảng bài. Học viện của Thẩm gia mở cả ngày, đương nhiên bữa trưa sẽ dùng tại nhà ăn.

"Ting..." Sau một tiếng chuông vang, vài hồi chuông nữa liên tục ngân lên. Sắc mặt Chu Chiêu Cảnh khẽ biến đổi, vội dặn tiểu tư cất đồ phòng, còn bản thì cấp tốc chạy đến lớp học.

Lúc ở kinh đô, từng hoảng hốt như thế, học thì học, học thì học, ai ép buộc cả. khi trải qua những biến cố , hiểu rõ sẽ ai bảo vệ mãi . Vì , nhất định học, chỉ học nhiều, nhiều sách mới khiến giữ tỉnh táo, mới rõ đám đang âm mưu gì, và quan trọng hơn là học cách sinh tồn để liên lụy đến ân nhân bảo vệ .

Mỗi ngày lớp học đều bắt đầu giờ Thìn, kết thúc buổi trưa, tổng cộng hai canh rưỡi. Trong lúc đó, mỗi vị lão sư giảng bài một canh giờ, còn nửa canh giờ là thời gian nghỉ ngơi cho bọn họ.

Trong lớp, lão sư chậm rãi, Chu Chiêu Cảnh cố gắng ghi nhớ thật kỹ, lén xem sắc trời bên ngoài, mong chờ nhanh đến lúc tan học.

Đến khi lão sư râu trắng Thẩm Thanh Mẫn hết điều quan trọng cùng, gõ bàn một cái, tất cả giật . Ông ha hả : "Được , ăn cơm , nhớ ăn nhiều một chút."

"Vâng! Cung tiễn lão sư!" Tất cả học sinh đồng loạt dậy, chiều cao chênh lệch cao thấp rõ rệt, tuổi tác khác biệt, nhỏ nhất là Chu Chiêu Cảnh mới sáu tuổi, lớn nhất là một thiếu niên mười lăm tuổi.

Tất cả mặc quần áo khác thể hiện cho việc cùng lớp, chắp tay xoay cung tiễn lão sư.

 

Loading...