Pháo Hôi Nữ Xuyên Thành Đầu Bếp Của Tiểu Tướng Quân - Chương 333

Cập nhật lúc: 2025-10-03 06:53:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc đó, Thủy Mai bưng bát bánh quẩy thừng nấu nước , đặt lên bàn. Hai , một miệt mài bôi thuốc, một im lặng chịu đựng, chẳng ai một lời nào. Cho đến khi xoa xong phần t.h.u.ố.c bột cuối cùng, Yến Thu Xuân mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, đoạn bưng bát lên hỏi: "Ta đút cho ngài dùng nhé?"

"Không cần, cần ." Tiêu Hoài Thanh nào dám để nàng bận tâm thêm nữa, vội lắc đầu nguầy nguậy. Lúc thấy nàng yên lặng đặt bát xuống, mới khẽ thở dài, dùng tay trái cầm đũa bắt đầu ăn. Tay của thương, nhưng tay trái vẫn linh hoạt.

Tuy Tiêu Hoài Thanh dùng tay trái thuận tiện, nhưng với món bánh quẩy thừng mềm như sợi mì thì vẫn thể đối phó . Bánh quẩy thừng nấu trong nước nên mềm, ngâm trong nước lâu nở , khi dùng đũa gắp lên nếu cẩn thận, những sợi bánh sẽ dễ dàng trượt tuột.

Vừa bắt đầu ăn, cảm thấy vô cùng ngon miệng. Bánh quẩy thừng ngâm nở, khẽ dùng môi lưỡi hút lấy sợi bánh và húp nước canh. Bánh nấu kỹ nên còn giòn, nhưng vẫn giữ chút độ dai nhất định. Hương vị tổng thể nhạt, nhưng vì Thủy Mai thuận tay cho thêm sốt thịt bò , nên khi thấy nhạt ăn kèm một miếng sốt thịt mặn mòi, cảm thấy vô cùng vặn.

"Thật dễ nuốt..." Tiêu Hoài Thanh ăn ngon miệng. Vốn đang đói bụng, khi hút bánh quẩy thừng, dùng sức nên phát tiếng động.

Chàng vội ngẩng đầu Yến Thu Xuân, xác nhận nàng hề mới an tâm tiếp tục ăn, tốc độ lúc chậm rãi hơn nhiều.

Lúc Yến Thu Xuân thấu vẻ mặt . Nàng chỉ khẽ lời nào, cứ thế lặng lẽ dùng bữa. Chờ ăn xong, nàng mới đưa chiếc chăn mỏng đến: "Ngài đắp , cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn."

Tiêu Hoài Thanh thuận theo gật đầu, nhưng vẫn vội xuống.

Yến Thu Xuân nhíu mày hỏi: "Có vết thương đang hành ngài?"

Tiêu Hoài Thanh lắc đầu, đột nhiên đưa tay kéo nàng gần, khẽ : "Nàng đừng đau lòng, vết thương của quả thực hề đau."

Yến Thu Xuân vẫn lên tiếng, mím chặt môi im lặng , đôi mắt to trong veo mới đẫm lệ nay sáng rực đến lạ thường.

Tiêu Hoài Thanh ánh mắt thấu tâm can, trong lòng hoảng hốt, nhưng y dỗ dành tiểu cô nương thế nào. Các tỷ tỷ của y lớn hơn, khi cần dỗ dành đều tỷ phu lo liệu. Sau , dù trưởng thành và còn thiết với các tỷ tỷ như thuở nhỏ, nhưng họ từng lộ sắc mặt như thế mặt y. Giờ phút , y thật sự ứng xử .

Vết thương ngoài da khiến sợ hãi, nhưng lúc y căng thẳng đến toát mồ hôi. Tiêu Hoài Thanh dè dặt nắm lấy tay nàng, cất tiếng hỏi: "Có nàng còn đang giận ?"

Yến Thu Xuân lắc đầu, cuối cùng nàng cũng còn chằm chằm nữa. Nàng thẳng về phía , hàng mi dài cong khẽ rung lên, cuối cùng ánh mắt dừng ở bàn tay đang nắm chặt. Mặc dù tay nàng thường xuyên bếp nấu nướng, nhưng vẫn dưỡng da mỗi ngày, bởi vì Thủy Mai cực kỳ nhiệt tình trong chuyện .

Thỉnh thoảng khi Yến Thu Xuân lười biếng, nha đầu sẽ đến giúp, còn nếu nàng chịu dưỡng tay thì Thủy Mai sẽ tự tay dưỡng cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-333.html.]

Hơn nữa, nàng rửa bát đĩa, đa phần chỉ xào nấu, bởi bàn tay vẫn giữ sự mềm mại. Khi nắm lấy tay nàng, cảm nhận bàn tay Tiêu Hoài Thanh thô ráp đến lạ. Lòng bàn tay y trơn trượt nhưng vết chai sạn dày cộm, sần sùi chẳng khác nào da dê thô.

Từ thuở ban đầu, nàng rõ tình cảnh của : theo vận mệnh định, sang năm y sẽ mất mạng. nàng vẫn một lòng ở bên cạnh y.

Sau khi hai đính hôn, tình cảm càng ngày càng sâu đậm. Bởi , lúc tận mắt chứng kiến vết thương thể Tiêu Hoài Thanh, trong lòng nàng chua xót khó chịu khôn nguôi. Những chuyện xảy đến trong đời , nàng thể ngăn cản, chỉ thể giữ im lặng.

Tiêu Hoài Thanh hiểu lầm, nghĩ rằng nàng thích việc nắm tay. Chàng giật , nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng hơn.

Quyết buông tay!

Bọn họ là hôn phu hôn thê, nắm tay chứ! Bàn tay siết chặt, mi tâm Yến Thu Xuân khẽ giật, nàng chợt hồn, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.

Kẻ khởi xướng việc thấy nàng hề giãy dụa, chỉ nở nụ yếu ớt, liền an tâm động đậy nữa.

Căn phòng trở nên tĩnh mịch.

Yên tĩnh đến mức chỉ còn rõ tiếng thở của hai , cho đến khi ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng động ầm ĩ, tựa như xông thẳng trong, khiến bộ thôn trang đều đ.á.n.h thức.

Yến Thu Xuân cũng về phía bên ngoài, nhưng cửa đóng kín, cách xa nên nàng gì.

Chuyện gì xảy ?

Nàng tự hỏi thầm trong lòng, định bước xem xét thì Tiêu Hoài Thanh giữ . Lần , khi nàng định mở miệng hỏi thì Tiêu Hoài Thanh : "Là những kẻ đuổi bắt . Nàng cần ngoài, Ninh Trác sẽ lo liệu."

Yến Thu Xuân khẽ hít sâu một : "Lần ngài hành động vì chuyện gì?"

Tiêu Hoài Thanh kéo nàng xuống, đầu lông mày khẽ cong lên, nở một nụ vui vẻ: "Ta , hành thích kẻ thù. Hôm nay Tuyên Vương vốn dĩ rời kinh từ sáng sớm, nhưng dây dưa đến tận chiều mới đuổi . Ta tìm cơ hội để khiến trả hết những món nợ đối với Tiêu gia !"

"Hắn c.h.ế.t ư?" Yến Thu Xuân khẽ hỏi, đôi chân run rẩy.

 

Loading...