Pháo Hôi Nữ Xuyên Thành Đầu Bếp Của Tiểu Tướng Quân - Chương 307
Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:35:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
E rằng tài vận luôn song hành.
Ngày mùng năm tháng sáu, Yến Thu Xuân chỉ tiếp đãi một nhóm khách, mà còn chia lợi nhuận từ Phố Mỹ Thực!
Khoản chia lợi nhuận còn nhỏ nhoi như nữa.
Trước đó chỉ một cửa hàng món kho, theo con đường bán ít lãi, đương nhiên lợi nhuận chia nhiều. kinh doanh từ đầu năm đến bây giờ, lợi nhuận chia cho Yến Thu Xuân chỉ hai phần cũng là một khoản tiền cực kỳ khổng lồ!
Các cửa hàng ở Phố Mỹ Thực mở càng nhiều, những con phố Mỹ Thực khác cũng xuất hiện ở những thành khác, lợi nhuận Yến Thu Xuân chia sẽ càng lúc càng gia tăng.
Điều càng khiến nàng thêm phấn chấn, dốc sức hơn nữa.
Đáng tiếc là hiện tại nàng vẫn thể sản xuất cốt lẩu với lượng lớn.
Tuy nhiên, dù , cốt lẩu vẫn xuất hiện tại hầu hết các cửa hàng phố mỹ thực. Các cửa hàng ưa chuộng hương vị cay nóng ắt hẳn sẽ mở rộng sang loại khẩu vị mới mẻ .
Ban đầu, hiểu rõ vị lẩu mới là gì.
thử qua một phen sẽ , ví dụ như lẩu vị cá nướng.
Cách tốn nhiều cốt lẩu, nhưng hương vị nồng đậm thể khiến những ở kinh thành quen ăn cay khó lòng thích nghi. Chờ khi khẩu vị dần đổi, lẩu chính thức bán , chắc chắn sẽ là một món hời lớn.
Yến Thu Xuân cầm bạc, mặc sức mộng tưởng về tương lai, nàng ngửa giường thầm tính toán. Phố mỹ thực chia cho nàng nhiều lợi nhuận như thế, liệu nàng còn cần vất vả nữa ?
hễ nghĩ đến đại chiến sắp xảy năm , nàng chỗi dậy. Vẫn nên cố gắng thì hơn, ít nhất là nhổ tận gốc cái mối nguy cuối cùng .
Nàng rửa tay, bếp cầm nồi, hành động dạt dào khí thế.
Dâu tây sớm hái sạch, may mắn vẫn còn dưa hấu. Phố mỹ thực thu mua với lượng lớn, khách đến thôn trang thưởng ngoạn phong cảnh, trải nghiệm cuộc sống cũng liên tục ngớt.
Yến Thu Xuân cứ thế nhận lấy tài vận tới tấp .
Mà ngày lành tháng sáu nọ, Chu Trạch Cẩn chính thức thành hôn với Yến Thu Huyền.
Hôn lễ gửi thiệp mời, nhưng nàng cũng chẳng bận tâm đến dự.
Cuộc hôn sự cuối cùng cũng diễn vô cùng long trọng. Yến Thu Huyền đường đường là thứ nữ gả , phong Chính thê của Thế tử Vương gia Chu Trạch Cẩn. Điều khiến ít cảm thán, nhất là khi Chu Trạch Cẩn vốn là hậu duệ hoàng thất ưu tú hiếm .
Bởi vì phận tôn quý, cần tham gia khoa cử, trực tiếp triều quan. Chiến tích hiển hách, khiến Hoàng đế tín nhiệm sâu sắc, tiền đồ rộng mở vô bờ bến!
Song hỷ trong mắt bách tính Đại Chu chính là giai thoại về chân ái, dự đoán khi kết hôn sẽ càng thêm ân ái ngọt ngào.
Đáng tiếc , Chu Trạch Cẩn mới kết hôn ngày thứ hai điều tới Tuyên Vương phủ, nhiệm vụ là trấn áp một vị Vương gia dã tâm an phận, buộc co đầu rụt cổ.
Lục hoàng tử Tuyên Vương dung mạo tầm thường, học vấn tầm thường, mẫu tộc cũng tầm thường. Trong các Hoàng tử, y vốn dĩ chẳng mấy thu hút ánh . Ấy mà giờ đây, y trở thành tiêu điểm bàn tán của chúng nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-307.html.]
Bởi y mưu hại Hoàng , cấu kết với Ô Tháp, giúp Tam hoàng tử mưu phản đoạt ngôi.
Trên thực tế, sự tồn tại của Tuyên Vương tại Đại Chu vốn mờ nhạt. Khi y bất ngờ trở thành kẻ cầm đầu, ít cảm thán, ngôi vị Hoàng đế quả thực quá đỗi hấp dẫn, khiến bất chấp tất cả.
Đáng tiếc, y bản lĩnh, tìm đồng minh đáng tin cậy. Ô Tháp quân Tiêu gia đ.á.n.h tan tác, dẫn đến âm mưu đều bại lộ .
Tuyên Vương đ.á.n.h ba mươi trượng, một trưởng thành đ.á.n.h đến nỗi mất nửa cái mạng. Y dưỡng thương trong phủ lâu, đồn thương tích vô cùng nghiêm trọng, khiến việc Hoàng đế đày y lưu đày trì hoãn vô thời hạn.
thực tế, thương thế của Tuyên Vương gần như khỏi hẳn. Y bước khỏi phủ vì sợ khác nhớ đến việc y đáng lẽ chịu tội lưu đày. Tuy nhiên, việc mãi lẩn trốn trong phủ như , so với lúc tùy ý càn, thì quả thực gò bó vô cùng, chẳng hề thoải mái chút nào.
Thân là Vương gia, ngoại trừ hồi bé yếu thế Lục quý phi gây khó dễ, khi lớn lên y gió gió, mưa mưa. Nay ấm ức như , đương nhiên y thể nhẫn nhịn , liền cung cầu kiến phụ hoàng. Các Môn Khách() khác trong phủ đều khuyên can , đành mời Chu Trạch Cẩn đến.
[Chú thích: () Môn khách: Người tài năng, quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.]
"Điện hạ, tình huống hiện tại vô cùng đặc biệt, chẳng lẽ ngài định khoanh tay chịu trói, cam tâm nhường ngôi vị ?" Chu Trạch Cẩn nam tử giày vò gần như khỏi hẳn, trong lòng cảm thấy bực dọc thôi.
Mọi việc chẳng thuận buồm xuôi gió, nay còn chịu sự dày vò của Tuyên Vương. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy gầy gò ốm yếu trông thấy, dường như chẳng còn chút biểu hiện nào của sự vui vẻ hạnh phúc đêm tân hôn.
Tuyên Vương vốn kẻ cảm thông, y nhíu chặt mày, bất mãn : "Vậy bổn vương gì đây? Ngay cả ngoài cũng thể, thì tranh đoạt ngôi vị kiểu gì !"
Chu Trạch Cẩn hít sâu một , ép bản giữ bình tĩnh, kiên nhẫn đáp: "Ai Điện hạ thể gì? Điện hạ chẳng lẽ báo thù ?"
Ánh mắt Tuyên Vương lập tức sáng lên: "Ngươi báo thù Tiêu gia ư?"
"Đương nhiên." Chu Trạch Cẩn gật đầu: "Mọi sự đều do Tiêu gia gây . Nếu Tiêu Hoài Thanh vạch trần những chứng cứ , thì việc đến nông nỗi ?"
Tuyên Vương gật đầu lia lịa, giọng điệu u ám: " thế! Người Tiêu gia thật sự quá đáng ghê tởm!"
Chu Trạch Cẩn thấy y tức giận đến , khẽ cất lời: "Ta một kế sách, tuy phần mạo hiểm, nhưng thể cho Tiêu gia một bài học thích đáng. Không Điện hạ thử ?"
Tuyên Vương quả quyết: "Ngươi mau !"
Chu Trạch Cẩn chậm rãi giải bày: "Vài ngày nữa là đại thọ năm mươi tuổi của Lão Thái Thái Tiêu gia. Tiêu gia hiện chỉ còn hai nam đinh. Tiêu Hoài Thanh tuy thể cường tráng, nhưng trưởng của là kẻ tàn phế mất đôi chân, cơ thể yếu ớt lắm bệnh tật. Nếu gặp chuyện bất trắc, ắt hẳn Tiêu gia sẽ vô cùng đau thương, dám đối đầu gay gắt với Điện hạ nữa."
"Nhắm Tiêu Hoài Khang ? Việc e là lắm?" Tuyên Vương tỏ vẻ chần chừ.
Chu Trạch Cẩn nhạt: "Chẳng lẽ Điện hạ dám? Hắn chỉ là một phế nhân mất đôi chân cơ mà."
Tuyên Vương ngượng nghịu: "Sao bổn vương dám cơ chứ?"
Chu Trạch Cẩn nhếch môi: "Vậy, Điện hạ định tay thế nào đây?"
Tuyên Vương chau mày trầm tư, để khiến Tiêu Hoài Khang lật thuyền. ngài suy tính hồi lâu vẫn tìm đối sách, chỉ đành bất đắc dĩ : "Ngươi hãy vì mà hiến kế xem ?"
Chu Trạch Cẩn âm trầm cất lời: "Thật , tại hạ sẵn một diệu kế..."