Nàng còn việc gì khác để , duy chỉ phòng bếp mới là nơi duy nhất cho nàng một cuộc sống an tại thế giới , sự an của nàng cũng bắt nguồn từ chính nơi đây.
Tâm trí thanh tịnh, mỗi khi gặp tình huống , việc ăn uống hoặc tự tay đồ ăn chính là khoảnh khắc nàng cảm thấy thư thái nhất.
Đến khi tâm trạng dần thư giãn, Yến Thu Xuân mới định thần trở . Bụng nàng vốn no căng, khi miễn cưỡng nuốt thêm hai miếng liền thể gắng gượng nữa. Nàng bát thức ăn, hổ dùng tay che mặt.
"Hứa ma ma, thật sự thể dùng thêm nữa."
Hứa ma ma suýt nữa bật thành tiếng, song cô nương nhà da mặt mỏng, bà liền cố nén , dịu giọng : "Không , dùng nữa thì thôi. lúc nô tỳ buổi trưa cũng chỉ lót đôi chút, Thủy Mai hình như cũng dùng bữa thì ?"
Thủy Mai vội vàng đáp lời: " thế, nô tỳ dùng bữa. Nô tỳ xin dùng hết."
Yến Thu Xuân bật , đưa đồ ăn cho hai , nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.
Về đến sân, nàng mới dậm chân đầy phiền muộn, gương mặt nóng bừng như lửa đốt.
Hỡi ôi, Thủy Mai và Hứa ma ma đang trốn trong phòng bếp mà trộm nàng đây?
Yến Thu Xuân dài đệm, ôm gối ngước trần nhà. Nàng cứ thất thần như , chợt nhớ tới lời Tiêu Hoài Thanh mới ...
Trong khi nàng đang nghỉ ngơi thoải mái, bên ngoài, Thủy Mai và Hứa ma ma đang vật lộn để giải quyết hết bát thức ăn .
Ôi chao! Thật sự quá cay !
Ngon miệng thì ngon miệng, nhưng món thật sự quá cay, cay hơn hẳn loại hạt tiêu và sen đắng mà Yến Thu Xuân thường dùng. Chẳng bao lâu , hai nước mắt nước mũi giàn giụa, trông thật t.h.ả.m thương.
Thủy Mai ăn nhiều hơn cả, đến mức hai hàng nước mắt chảy dài.
Yến Thu Xuân thấy cảnh tượng liền cảm thấy thích thú vô cùng. Nàng nghỉ ngơi một lát. Vốn dĩ Tiêu phu nhân giữ nàng nán dùng bữa tối mới hồi phủ, nhưng vì tâm trạng đang bất , nàng thống nhất với Tiêu phu nhân, nếu ở thêm nàng sẽ thấy thoải mái, nên nàng mạn phép xin phép cáo từ .
Từ biệt những Tiêu gia xong xuôi, Yến Thu Xuân liền bước lên xe ngựa.
Trước khi lên đường, nàng còn ngoái đầu phía , khẽ thở dài, quả thật mang theo nhiều !
Lần nàng đến đây là vì hôn sự, tuy khá vội vàng song vẫn mang theo ít hành trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-278.html.]
Bây giờ cũng , thậm chí vật phẩm còn nhiều hơn gấp bội, còn quà tặng mà Tiêu Hoài Thanh mang về, ngoài ớt thì còn đặc sản trứ danh của Vụ Thành.
So sánh giữa hai , khi tới đây nàng chỉ hai bàn tay trắng, một cái bọc hành lý nhỏ quyết định vận mệnh. Giờ đây mang theo nhiều đồ đạc đến thế, khiến nàng cảm thấy thỏa mãn, chút lo sợ. Cuộc sống của nàng tại thế giới xa lạ vượt ngoài sự mong đợi.
"A Xuân tỷ tỷ!" Xe ngựa còn kịp lăn bánh, một tiếng gọi trong trẻo của trẻ con vang lên, khiến xa phu đang định quất roi thúc ngựa liền khựng : "Hương Quân, tiểu thiếu gia và tiểu thư tới ."
Yến Thu Xuân vén rèm xe, trông thấy Đông Đông và Uyển Nhi, lưng còn Tiêu Bình Thịnh. Ba đứa trẻ vội vàng chạy từ cổng lớn, ma ma theo hầu cũng ba chân bốn cẳng chạy theo , sợ chúng vấp ngã.
Sau buổi trưa, Đông Đông ở cùng mẫu , Uyển Nhi cũng theo. Hai đứa trẻ say giấc trưa mà quên cả thời gian, đến khi tỉnh dậy mới tin Yến Thu Xuân chuẩn khởi hành, nên mới vội vàng chạy tiễn.
Một đứa trẻ thất tuổi, một đứa trẻ ngũ tuổi. Hai tiểu nhân nhi chạy thật đáng yêu, nhưng vì bậc thang cao nên lớn đều lo lắng chúng sẽ ngã.
Có điều, Uyển Nhi bây giờ bắt đầu luyện võ sự chỉ dạy của Tiêu Hoài Khang, bước chân vô cùng vững vàng, bước xuống bậc thang nhanh nhẹn và dứt khoát.
Hai đứa trẻ chạy xuống, níu lấy xe ngựa. Đông Đông nhón chân trèo lên, trèo : "A Xuân tỷ tỷ, cùng tỷ! Lần tỷ lén , tan học về tìm thấy tỷ . Cho cùng mà!"
Yến Thu Xuân thoáng thấy chột . Lần nàng rời đúng lúc Đông Đông kết thúc kỳ nghỉ, nàng hề báo , cũng hề động tĩnh gì, chỉ lẳng lặng rời . Không ngờ tiểu tử yêu thích nàng đến , cứ đòi cùng bằng .
Uyển Nhi thì đôi mắt ngấn lệ: "A Xuân tỷ tỷ, tỷ rời xa !"
Tiêu Bình Thịnh cũng chút lưu luyến, nhưng lớn tuổi hơn, hiểu chuyện hơn. Đối diện với hai đang náo loạn vô cớ, dở dở : "Các đừng nữa. A Xuân tỷ tỷ luôn , chỉ là về nhà mẫu của tỷ thôi. Đợi đến lúc tỷ thể thật sự thành với tiểu thúc thúc, gả nhà chúng thì sẽ rời nữa."
Yến Thu Xuân: "..."
Nàng định mở lời an ủi hai đứa trẻ, thì câu cho đỏ mặt tía tai.
Bình Thịnh , cho dù nghĩ , cũng thể trực tiếp thốt thế chứ!
Tiêu Bình Thịnh chú ý đến ánh mắt u oán của nàng, ngỡ ngàng gãi đầu: "A Xuân tỷ tỷ, là tỷ đang thẹn thùng ?"
Yến Thu Xuân: "... Không hề, đừng nữa."
Nàng gượng , xoa đầu đứa trẻ, hai tiểu nhân nhi sớm thiết với từ lâu, : "Ta thật sự rời , chỉ là về thôn ở ngoại thành mà thôi, các thể thường xuyên tới đó chơi."