Giờ đây mới , hóa là Tiêu gia giáo huấn. Thảo nào đó, phu quân nàng dám nhắc đến cô em chồng thêm nào nữa.
Nàng vốn nghĩ rằng phu quân thức thời mà từ bỏ, nào ngờ là đ.á.n.h cho kinh hồn bạt vía đến mức dám nhắc !
Liễu thị ngây ngẩn cả , trực tiếp buông bỏ sự chống đỡ, quỳ rạp xuống đất khẩn cầu: “Việc hôm nay, tất cả đều là chủ ý của một , liên quan gì đến phu quân. Kể từ giáo huấn đó, dặn dò nhắc chuyện nữa. Chỉ là cam lòng, xin đại thiếu gia nương tay, đừng trách phạt phu quân!”
Tiêu Hoài Khang vốn còn dạy dỗ một trận nữa. nghĩ kỹ , cũng cần thiết quá lên như thế. Tống gia dẫu cũng phạm tội ác tày trời, bài học hẳn là đủ sâu sắc , cần thiết cố chấp truy cứu.
Chỉ là vị nữ tử vốn vẫn luôn trầm mặc một bên bất ngờ dậy, nàng đến đỡ tẩu tẩu dậy.
Trong lòng Liễu thị thoáng an tâm, nàng vội dậy, đẩy cửa ngoài, sốt sắng : “Minh Đường, tẩu tẩu khó . Muội cũng rõ, phụ mẫu và ca ca đều là kẻ vô dụng. Tẩu tẩu con trai cũng chỉ một chức quan nhỏ bé, ăn lương bổng mà chẳng gì. Bởi mới nhân cơ hội , giúp Tống gia tiến thêm một bước. Muội thể mở lời với mẫu chồng ...”
Sắc mặt Tống Minh Đường vẫn bình thản như cũ. Khi đám bước đến cửa viện, nàng liền thẳng tay đẩy mạnh Liễu thị .
Liễu thị đẩy mạnh khiến thể loạng choạng, ngơ ngác Tống Minh Đường, rõ cô em chồng đang nổi cơn thịnh nộ vì cớ gì.
Tống Minh Đường lạnh lùng cất giọng: “Đã đủ ! Năm xưa, khi gả về nhà chồng, rõ với phụ mẫu. Bọn họ nuôi khôn lớn, báo đáp hết thảy những gì cần báo đáp. Đừng bao giờ ý định hão huyền nào khác, càng đừng mơ tưởng lợi dụng Tiêu gia . Ngươi con trai ngươi vết xe đổ của phu quân ngươi, thì hãy để nó dốc lòng học hành cho tử tế. Trên đời , chuyện há miệng chờ sung, chỉ bấy nhiêu thôi. Ngươi mau lui cho !”
“Ta…” Liễu thị còn níu kéo, mong khơi gợi chút tình nghĩa ruột thịt, rằng quan hệ thông gia giữa Tống gia và Tiêu gia thể cứ thế mà rạn nứt!
kỳ thực, Tống Minh Đường sớm chẳng còn chút tình cảm nào với Tống gia. Lần nàng hồi môn, vốn chỉ vì một lòng bảo vệ con trai. Sau khi nàng gả Tiêu gia, lễ vật mà nhà chồng tặng cho Tống gia nhiều kể xiết, nào là lễ lớn lễ nhỏ, nào là quà ngày Tết.
Dẫu cho Tiêu gia hậu đãi như thế, một khi thấy lợi ích, Tống gia vẫn sẽ chút do dự bán nàng.
Mối quan hệ nay đoạn tuyệt, đối với nàng mà là điều , tránh việc Tống gia tiếp tục giở trò lợi dụng Tiêu gia.
Nàng hất tay tẩu tẩu , dứt khoát lưng bước trong, ngay cả ngoái đầu cũng thèm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-246.html.]
Nghe thấy tiếng động lớn, Tiêu Bình Thịnh vội vàng chạy đến, vặn thấy cảnh tượng . Vẻ mặt nhóc mừng rỡ, khi chạy sân còn vô tình đụng dì Liễu thị đang gần cửa. Sau đó chạy ngay đến bên cạnh mẫu : “Nương, ai ức h.i.ế.p chứ?”
Trong lòng Tống Minh Đường cảm thấy ấm áp, nàng lắc đầu đáp: “Không cả.”
“Bình Thịnh! Này…” Đôi mắt Liễu thị thấy cháu trai sáng rực lên.
chỉ kịp kêu lên một tiếng, Liễu thị ma ma của Tiêu gia nhanh chóng che miệng, cưỡng chế kéo . Nhị thiếu phu nhân còn nhận nữa, chi bằng kéo nàng rời khỏi đây cho nhanh!
Sau khi cùng Tiêu phu nhân thảo luận xong các chi tiết chuẩn cho yến tiệc sắp tới trong viện, Yến Thu Xuân liền đến trù phòng xem nguyên liệu gì sẵn , để lát nữa nấu vài món ăn buổi tối.
Dẫu các món ăn đều do các trù tử trong Tiêu phủ chuẩn , nhưng nàng vẫn tự bếp thêm vài món. Bởi lẽ, việc phủ Xương Vương phái đến đây cũng là để tặng quà chúc mừng. Tiêu phủ chấp thuận tổ chức yến hội cho nàng, hề tốn của nàng một đồng nào, nàng thể đưa tiền cho Tiêu gia, nên nấu một bữa thịnh soạn chiêu đãi chính là cách nhất để đáp thịnh tình của họ.
Yến Thu Xuân bước đại trù phòng, quản sự bên trong lập tức dậy: “Tiểu nhân bái kiến Hương Quân!”
“Trương quản gia, đừng khách khí quá, thực sự quen với đãi ngộ như .” Yến Thu Xuân xoa xoa cánh tay. Từ một bình thường đột nhiên trở thành địa vị trong xã hội, nàng cảm thấy thứ thật xa lạ. Dù đó họ đối xử lịch sự với nàng, nhưng cũng từng cung kính mà hành lễ trang trọng đến mức .
Trương quản gia mỉm đáp lời, thái độ phần thoải mái hơn: “Hương Quân quá khách khí. , thôn trang gửi đến nhiều nấm tươi, cùng với cá tôm các loại, cô nương xem cần những gì?”
Yến Thu Xuân khẽ gật đầu, tay cầm chiếc rổ đến nơi bày biện các loại nguyên liệu. Nàng cũng hề khách sáo, chỉ thẳng vật phẩm: “Chỗ tôm vẫn còn tươi, cho một rổ .”
Trương quản gia gật đầu, tùy ý để nàng chọn lựa.
Yến Thu Xuân chọn thêm bắp ngô, cà rốt, cùng với một khối thịt bò lớn và một miếng thịt lợn, nhưng dường như vẫn đủ. Nàng sang: “Phiền quản gia mua giúp thêm cánh gà. Số lượng ít, đầy một rổ mới đủ dùng.”
“Vâng, ghi nhớ.” Trương quản gia đáp.
Yến Thu Xuân xem xét một lượt, thấy còn thiếu gì nữa, liền ôm theo nguyên liệu chọn, đến nhà bếp lớn để tự tay chế biến nước chấm.