Pháo Hôi Nữ Xuyên Thành Đầu Bếp Của Tiểu Tướng Quân - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-10-02 23:07:16
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai tin tức tình cờ đến cùng một lúc. Tiêu gia còn cố tình đón về, khiến Hoài Vương chỉ thể trắng tay trở .

Hoài Vương an tọa, nhấp một chén , ánh mắt liền lộ vẻ âm trầm và trào phúng. Y lạnh: "Trời phù hộ Tiêu gia? Nếu thật sự như , lão nhị Tiêu gia năm đó chẳng bỏ mạng, còn tiện tay mang theo hai em rể, khiến y thủ tiết nhiều năm như thế.”

Chu Trạch Cẩn cong môi , vị đối diện dò hỏi: “Lần Điện hạ trở về, quả thật sẽ nữa ?”

Hoài Vương nhắc đến chuyện , nụ càng thêm âm u: “Không nữa. Nếu cứ tiếp tục , e rằng giang sơn sẽ thật sự rơi tay lão nhị. Như thế thì thể đổi triều đại ? Ta thật sự ngờ chỉ trong hai năm ngắn ngủi, thế cục đổi lớn đến thế, ngay cả lão nhị cũng lộ diện."

Chu Trạch Cẩn rũ mắt, trầm ngâm suy tư. Hắn cũng lường chuyện biến hóa khôn lường đến . Phần thắng vốn tưởng nắm chắc, nay vì biến cố mà trở nên khó lòng giải quyết. Hắn quá đ.á.n.h giá thấp sức nặng của Nhị hoàng tử trong lòng Hoàng thượng. Ai bảo phận của Nhị hoàng tử quá đỗi đặc thù. Vậy thì, buộc chết!

Nghĩ đoạn, Chu Trạch Cẩn nhướng mắt, : "Ngươi trở về, cũng trợ giúp. Khi khác chúng bàn bạc kỹ lưỡng xem nên đối phó với Xương Vương !"

“Cũng đến nỗi khó khăn như .” Hoài Vương mím môi , giọng ôn hòa hẳn: “Lần xuất hành, vốn còn định nửa năm mới về. Chỉ là Phong Vương truyền tin tới, buộc đổi chủ ý. Nói đến cũng thật trùng hợp, đường đường biển trở về, lúc hôm đó hải vực nổi cơn giông bão. Ta vốn tưởng chắc chắn bỏ mạng, nào ngờ ngoài ý cứu, còn lạc một hòn đảo hoang, ngăn cách với thế nhân.”

"Tại hòn đảo , tìm thấy vài thứ lạ lùng. Chỉ cần ăn , sẽ lập tức trúng kịch độc. Kẻ nhẹ thì co giật, khó thở, kẻ nặng thì ngạt thở mà vong mạng. Vì , đặc biệt tìm đến thực nghiệm. Nếu chỉ dùng một lượng nhỏ, đời đó cũng xác định trở thành một ma ốm. Hơn nữa, mắt, chẳng ai thể tìm t.h.u.ố.c giải cho loại độc d.ư.ợ.c .”

Khi Hoài Vương chuyện, còn dùng chén minh họa.

Chu Trạch Cẩn liếc chén , cảm thấy kinh ngạc: “Nhiều đến thế , ngươi thể khiến ăn hết ? Chén hề nhỏ! Chỉ kẻ ngu xuẩn mới phát giác điều bất thường!”

Hoài Vương đắc ý vô cùng: “Nếu bình thường, trộn thứ thức ăn sẽ tạo hương vị tuyệt vời, hơn nữa sản lượng hề nhỏ, đúng là lợi quốc lợi dân. Lần dâng thứ lên, mắt e rằng ai độc tính. Chỉ cần sắp xếp thỏa đáng, gãi đúng chỗ ngứa, ắt sẽ thành công. Ai thể ngờ , thứ thể khiến thiên hạ no bụng, thực tế, thể lặng lẽ đoạt mạng để dấu vết?”

Chu Trạch Cẩn , khỏi hít sâu một , trong lòng kinh hãi mừng rỡ.

Giúp trong thiên hạ no bụng, đó quả thực là kỳ vật quá đỗi hấp dẫn! Đặc biệt hơn, nó còn thể giúp đối phó với kẻ nào đó...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-226.html.]

Nơi còn đang trầm ngâm tính toán kế sách đối phó Xương Vương, thì nơi chuyển sang chuyện ẩm thực .

Tiêu phu nhân đẩy cửa bước , thấy nữ nhi bé bỏng tham ăn đến mức cứ mải mê mút những ngón tay dính dầu, sự lo lắng ban đầu đều tan biến, chỉ còn nỗi xót xa: "Sao con đói mà chịu ? Đây là nhà của con, ăn gì cứ dặn dò phòng bếp là ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Hoài Nga lập tức đỏ bừng, nàng luống cuống tay chân định kéo khăn che mặt xuống, nhưng phát hiện tay còn dính bẩn. Nàng vội tìm khăn sạch lau tay, đó nhanh chóng chui ổ chăn, nhỏ giọng : "Nương, thỉnh an một tiếng?"

"Con là cốt nhục của , tới thăm con mà còn cần thỉnh an ?” Tiêu phu nhân nửa giận nửa : “Hơn nữa, chẳng sợ con bắt nạt khác ? Nếu báo , phát hiện cơ chứ.”

Tiêu Hoài Nga: “…” Nàng yếu ớt hỏi : “Nương sợ con khi dễ ai cơ chứ?”

“A Xuân, đứa bé đó thiện lương, nàng đưa thức ăn đến cho con, chỉ sợ con từ chối khiến nàng buồn lòng.” Tiêu phu nhân thản nhiên đáp.

Tiêu Hoài Nga cảm thấy chua chát trong lòng, ngừng lẩm bẩm: “… Vậy là con thất vọng ?”

Tiêu phu nhân xòa, xuống mép giường, dịu dàng vỗ đầu nữ nhi, nhẹ giọng : “Nương đỗi vui mừng, mấy năm nay ít con cũng tiến bộ đôi chút .”

Thuở mới xảy biến cố, tính khí đứa bé vô cùng thất thường.

Mặc dù mặt nặng mày nhẹ với nhà, nhưng hễ kẻ nào nàng cho phép mà tự ý bước phòng, nàng sẽ nổi trận lôi đình như sét đ.á.n.h giữa trời quang, đó òa nức nở đến nỗi ai dỗ dành .

Về , khi tính tình nàng đỡ hơn đôi chút, nàng trực tiếp trốn trong đạo quán tu hành.

thể phủ nhận, mấy năm tu hành tại đạo quán giúp trái tim nàng thanh tĩnh hơn nhiều. Mặc dù vẫn thích lóc như cũ, nhưng ít , nàng sẽ bao giờ gạt bỏ thiện ý của khác nữa.

 

Loading...