Pháo Hôi Nữ Xuyên Thành Đầu Bếp Của Tiểu Tướng Quân - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-10-02 23:07:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu phu nhân thấy dáng vẻ của nàng, chỉ thấy đau đầu, trách mắng đành lòng. Bà sắc mặt tối sầm, cúi xuống nhặt quyển sách đất lên, tức giận hỏi: “Con đang xem thứ gì đây?! Không sợ sư phụ phát hiện đuổi con khỏi cửa ?”

“Con …” Tiêu Hoài Nga định phản bác, nhưng chợt nhận đó là sự thật, lập tức yếu ớt đáp: “Thật sự là con học thuộc hết kinh văn , vì quá nhàm chán, trùng hợp sư lỡ để quên quyển sách trong chỗ con. Câu chuyện của Bình Nương vài chỗ tương đồng với chuyện con từng trải qua, con thấy chút đồng cảm nên mới thêm nữa.”

Tiêu phu nhân lật xem hai trang, đôi mày nhíu càng chặt hơn, lẩm bẩm: "Lấy vẻ ngoài xí gả cho Tiêu Dao Vương? Con vẫn chịu lớn ? Thứ chỗ nào giống với câu chuyện của con? Người giống con! Con chỉ lóc, lóc! Gãy một chiếc răng mà như sắp c.h.ế.t đến nơi! Còn mấy tháng trời dám bước khỏi cửa!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Hoài Nga đỏ bửng lên, dù chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhưng chỗ nào lộ cũng đỏ gay, nàng dịu dàng nũng nịu gọi: "Nương ~~~"

Tiếng gọi “Nương” ngọt ngào đến mức chứa chan sự khẩn cầu, hệt như đang van xin bà đừng tiếp tục công khai bóc mẽ hành vi của nữa.

Yến Thu Xuân thấy thì dở dở , trong lòng khỏi mềm nhũn.

Tiêu phu nhân dường như quá quen thuộc, chẳng hề động lòng, thậm chí còn lạnh: “Chẳng trách mấy ngày cứ thấy bất an, hóa là tiểu tổ tông nhà ngươi giở trò quốn quýt! Gãy xương là chuyện nhỏ. Lát nữa con theo trở về nhà an dưỡng cho thật .”

Vừa đến đây, Tiêu Hoài Nga cúi đầu chống đối: "Con chịu , con trở về."

“Không chịu cũng chịu!” Sắc mặt Tiêu phu nhân nghiêm nghị, lộ rõ vẻ phẫn nộ: “Lát nữa sẽ bảo Hoàng ma ma gọi khiêng con về nhà.”

“Nương!” Tiêu Hoài Nga vốn luôn ăn nhỏ nhẹ, cuối cùng cũng tăng cao âm lượng, mày liễu nhíu chặt, tràn đầy sự kháng cự.

chuyện Tiêu phu nhân quyết thì khó đổi, bà nhiều lời. Sau khi hạ quyết tâm, bà xoay bước ngoài, căn dặn bảo mẫu Hoàng: “Ngươi mau tìm một chiếc kiệu thô sơ, bảo khiêng tiểu tổ tông xuống núi ngay cho .”

Hoàng ma ma còn đôi chút do dự: "Phu nhân, chỉ e Ngũ tiểu thư thuận theo ý .”

Tiêu phu nhân cúi đầu quyển sách tay, trầm giọng : “Trước , cũng từng đắm chìm trong chuyện cũ, một lòng tìm đến cái chết, nên mới lười quản nó, nghĩ rằng nó ở đạo quan cũng . tình thế bây giờ khác. Thân là Tiêu gia, thể cứ mãi đắm chìm trong quá khứ như thế, dám đối mặt với sự thật. Cả ngày xem những thứ vô bổ thì ích lợi gì? Còn chẳng bằng cái thời nó còn nhỏ, dám đ.á.n.h kẻ nhạo một trận!”

“So với việc để nó ở đây mà lãng phí thanh xuân, chi bằng cứ ép nó trở về. Một ngày quen thì hai ngày, ba ngày... lâu dần cũng sẽ thành quen thôi. Người Tiêu gia thể mềm yếu đến mức đó .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-219.html.]

Hoàng ma ma xong, hiểu rằng Tiêu phu nhân hạ quyết tâm, còn đường nào xoay chuyển nữa, lập tức gật đầu: “Nô tỳ xin tìm ngay lập tức.”

Hoàng ma ma cùng hai nha rời . Tiêu phu nhân chiếc ghế đá gốc cây châu chấu, nét mặt vẫn lạnh lùng.

Tạ Thanh Vân bên , bên , cuối cùng quyết định bước phòng, an ủi cô em chồng mẫu định đoạt vận mệnh một phen.

Tiêu Hoài Ngân cũng theo .

Đông Đông và Uyển Nhi tuy thiết với vị Ngũ cô cô cho lắm, nhưng dù cũng là ruột thịt, một hồi do dự, chúng cũng theo để an ủi nàng.

Chỉ chốc lát , Yến Thu Xuân thấy tiếng thút thít từ bên trong. Tiếng đầy ủy khuất, nhưng hiểu khiến nàng bật . Ban đầu, nàng còn tưởng đó là một tiểu cô nương tinh quái, lén xem thoại bản tầm phào, nhưng chờ nàng cất lời, nàng mới nhận hóa đây là một tiểu cô nương đáng thương tự thương phận, tự than thở về bản .

mà, nàng võ công. Yến Thu Xuân chợt nhớ đến Tiêu Tam tiểu thư thể bế tên béo Đông Đông mà sắc mặt hề đổi.

Yến Thu Xuân lập tức cảm thấy, cô nương e rằng cũng hẳn là một đứa trẻ yếu đuối.

Vậy mà đến... khiến đau lòng như thế.

Tiêu phu nhân trấn tĩnh , giơ tay hiệu cho Yến Thu Xuân đến xuống cạnh bà, bất đắc dĩ : “Để con chê . Tính tình ‘lão ngũ’ vẫn trẻ con lắm, trong nhà trừ Lão Lục thì nó là nhỏ tuổi nhất, còn là con gái, khó tránh khỏi nuông chiều nó nhiều một chút. Đến tận giờ nó vẫn chịu trưởng thành, thích cái thích lóc.”

Yến Thu Xuân rải những cánh hoa rụng ghế đá , xuống bên cạnh bà, dịu giọng an ủi: "Như cũng là điều . Nếu quá hiểu chuyện, e rằng nàng sẽ chịu nhiều tủi , ủy khuất hơn.”

"Phải. Thuở thì chẳng hề hấn gì, mỗi khi kẻ khác khi dễ, dù nó lóc nhưng ít vẫn đ.á.n.h trả. từ khi..." Tiêu phu nhân lời Yến Thu Xuân , lòng chút an ủi, nhưng khi nghĩ đến tính cách nữ nhi hiện tại, cơn đau đầu lập tức kéo đến. Bà thở dài, tiếp lời:

“Nó tiếp xúc với bất kỳ ai. Khi Tiêu gia còn uy quyền như , những kẻ đó nhạo nó, nó cũng dám đáp trả. Thêm đó, tâm trạng của lúc đó cũng vô cùng tồi tệ. Ta sợ Tiêu gia chinh chiến quá nhiều, tội nghiệt chất chồng, sẽ hại đến các hài tử đời . Bởi , thấy nó chạy đến đạo quan ẩn lánh thế sự, cũng ngăn cản, chỉ mong nó an yên là đủ.”

 

Loading...