Pháo Hôi Nữ Xuyên Thành Đầu Bếp Của Tiểu Tướng Quân - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-10-02 23:06:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong điện, chỉ thiếu niên vững vàng, thẳng nữ tử mắt. Đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt đào hoa ngập tràn quật cường. Đối diện với mẫu đang nổi trận lôi đình, y chỉ gằn từng tiếng: “Nhi thần suy nghĩ riêng. Làm thúc thúc, tay giúp đỡ cháu trai một con đường , vốn là đạo lý thường tình.”

“Thúc thúc?” Quý phi tức , đôi mắt phượng đẽ tối sầm , chất vấn: “Cho nên, con đang trách khiến các các con tương tàn ư?”

“Nhi thần dám.” Thuận Vương rũ mi mắt .

Lục Quý Phi nhanh chóng bước tới, giơ tay định giáng xuống một cái tát. , chằm chằm gương mặt thanh thuần tuấn tú của y một lúc, bà cay đắng thu tay về. Vừa thu nửa đường, bà vươn tay, tóm lấy cánh tay y, vặn mạnh một cái, lạnh giọng : “Chu Trạch Lăng xuất cung, điều đó khiến con cảm thấy chỗ dựa ư? Ta cho con , chất độc , chỉ một tay . Cả Tam ca và Lục của con đều nhúng tay , các con vốn là ruột thịt của mà, đúng ?”

Thuận Vương khẽ kêu lên một tiếng, nhưng cố nén rên rỉ thêm. Gương mặt trắng nõn của y ửng đỏ, gân xanh thái dương cũng bắt đầu nổi lên.

Lục Quý Phi lúc mới buông tay, giọng đầy căm hận: “Hãy nhớ kỹ, Xương Vương đáng tin. Hắn chắc chắn sẽ chết, cho dù hiện tại chết, tương lai cũng khó thoát khỏi cái chết!”

Thuận Vương nhắm chặt đôi mắt, nữ nhân dữ tợn mặt thêm nữa.

Mẫu của y quá u mê.

Tất cả chỉ vì ngôi vị Hoàng đế. Không, đúng hơn, là vì quyền lực tối thượng.

Lục Quý Phi ghét bỏ thái độ của y, đẩy mạnh Thuận Vương , đoạn trở trường kỷ an tọa, đôi mắt híp đầy nguy hiểm: “Con chán ghét ? Con chán ghét vất vả m.a.n.g t.h.a.i mười tháng, sinh con ? Chu Trạch Cẩm, con dám đối xử với như ? Con giữ con, chịu bao nhiêu đắng cay ? Bị bao nhiêu kẻ khi dễ? Nếu , con sớm là một bãi bùn lầy vô dụng ! Con lấy tư cách gì để chán ghét ?”

Thuận Vương bất đắc dĩ mở to mắt. Thiếu niên mười sáu tuổi, ánh mắt chất chứa muôn vàn phức tạp, cuối cùng y thở dài một tiếng: “Nhi thần dám.”

Ai cũng thể chán ghét nữ nhân mắt , nhưng chỉ riêng y là thể.

Để bảo vệ y, Lục Quý Phi chịu đựng bao gian khổ. Lúc bấy giờ, tuy Lục Quý Phi là sủng phi, nhưng chính vì độc sủng nên Thái Hậu ghét bỏ, các phi tần khác ghen ghét, triều thần càng coi bà là yêu phi họa nước. Có thể hình dung, bà trải qua bao nhiêu mưu sâu kế hiểm mới thể sinh đứa con trai an , và nuôi nấng y trưởng thành đến tận ngày nay.

cũng chính vì lẽ đó, bà hận Thái Hậu, hận các phi tử hậu cung, thậm chí hận cả đương kim Hoàng đế. Do đó, bà cho phép bất kỳ Hoàng tử nào khác sinh , cho phép ai địa vị cao hơn . Triều thần chịu lập bà Hoàng hậu ư? Vậy thì, bà cũng sẽ để ai khác đội mũ phượng! Hiện tại, việc đưa Thuận Vương lên ngôi chính là chấp niệm lớn nhất của bà . Chỉ khi điều đó, những kẻ chán ghét và hận thù bà mới quỳ gối chân, cung kính gọi bà một tiếng: Thái Hậu!

Tiễn đôi phu thê Tiêu Hoài Khang .

Yến Thu Xuân đầu bắt gặp đôi mắt Đông Đông sáng lấp lánh, ngập tràn vẻ trông mong . Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lên, nựng vài cái hỏi: "Muốn ngay bây giờ ư?"

"Vâng ạ!" Đông Đông gật đầu lia lịa.

Yến Thu Xuân ngước sắc trời. Vì bữa chiều dùng khá sớm, lúc trời vẫn tối hẳn. Nàng nhẩm tính đồ ăn vặt cũng tốn quá nhiều thời gian, liền mỉm : "Được , các con theo ."

Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh cũng tự giác theo.

Dù vẫn là trẻ con nhưng sức ăn của bọn nhỏ vô cùng lớn, Yến Thu Xuân dám xem thường. Nàng múc cơm thừa trong nồi, lấy thêm bốn quả trứng gà, cùng với bột mì, trộn đều tất cả nhào thành một khối bột dẻo.

Công đoạn nhào bột Tiêu Bình Thịnh ở đây, nàng lập tức nhường vị trí cho : "Bình Thịnh, giao cho đây!"

Tiêu Bình Thịnh nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ!"

Cậu bé rửa tay sạch sẽ, xắn tay áo lên, hai tay bắt đầu nhào nặn. Tiêu Bình Thịnh luyện võ, tay chân sức lực hơn thường, nên chỉ trong chốc lát, nhào nặn khối bột thành hình dáng trơn bóng.

Yến Thu Xuân mà cực kỳ hâm mộ. Mỗi nàng nhào bột đều mệt mỏi rã rời, tốc độ thể sánh bằng đứa trẻ .

"Bang bang bang!" Do động tác quá mạnh, tấm thớt kê bên khối bột và mặt bàn phát từng đợt va chạm. Tiêu Bình Thịnh vẫn dốc sức, tập trung xoa nắn.

Thấy khối bột càng lúc càng trơn bóng, Đông Đông và Uyển Nhi đều há hốc miệng: "Oa! Bình Thịnh ca thật lợi hại!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-204.html.]

Tiêu Bình Thịnh ngượng, hắng giọng, càng thêm sức.

Yến Thu Xuân thấy đạt yêu cầu, liền tiến lên : “Được , Bình Thịnh , lượng đủ .”

“A? Mới chừng đủ ? Đệ còn dùng hết sức lực .” Tiêu Bình Thịnh thỏa mãn, đành buông khối bột , nhường vị trí cho nàng.

Yến Thu Xuân trán và chóp mũi bé, quả nhiên hề đổ một giọt mồ hôi nào, trong lòng càng thêm hâm mộ. Tuy nhiên, dù nàng cũng là lớn, tiện . Nhào bột xong, nàng tiếp tục công việc: dùng chày cán bột, cán khối bột thành từng miếng mỏng đặt lên mặt thớt.

Thớt đủ lớn, nàng thực hiện thao tác cán vài mới hết. Cách thoạt tương tự như que cay, chỉ điều những lát mì cần rạch thêm sọc ở giữa, chỉ cần cắt thành các miếng chừng hai phân, đó thả chảo dầu, bắt đầu chiên chiên .

Không cần chiên quá lâu. Khi thấy lớp vỏ bên ngoài ngả màu vàng ươm, phồng xốp và giòn rụm là thể vớt . Chờ chảo dầu nguội bớt cho chúng chiên nữa trong chốc lát.

Cuối cùng, vớt để ráo dầu.

Tiếp theo là gia vị, nào là hạt tiêu, bột thì là, bột muối tiêu, cùng các loại gia vị khác trộn lẫn trong một chiếc chén lớn, đó đổ trong nồi chiên. Hai tay nàng cầm chén, ngừng lắc lư, tiếng cơm cháy lạo xạo va chạm, gia vị tức khắc phủ đều lên , tạo thành một lớp bột màu nâu đỏ rực rỡ. Có điều...

“Khụ khụ khụ!!!”

"Hắt xì!"

Trong phòng bếp, âm thanh hắt xì cứ thế vang lên ngớt. Cuối cùng, Uyển Nhi thể chịu đựng nữa, nàng là đầu tiên chạy vội ngoài, tiếp theo là Đông Đông, cuối cùng đến cả Yến Thu Xuân cũng chịu thua.

Hương vị bột gia vị quá nồng, chỉ mới hít một chút mà mũi khó chịu vô cùng.

Sau khi mấy hắt xì liên tục vài cái, cảm thấy mũi dễ chịu mới dám bước nữa. Lúc , bột lắng xuống, còn ngửi thấy mùi hăng nồng, nên mới đặt sự chú ý lên những miếng cơm cháy ánh nến.

Từng miếng xếp ngay ngắn trong chén, lớp gia vị bám đều tăm tắp, hương thơm cay nhẹ nhàng lan tỏa, hề hăng gắt mà vẫn đủ sức hấp dẫn lòng .

Lúc , một bàn tay mũm mĩm vươn , cầm lấy một miếng.

Một tiếng "Rắc!", miếng cơm cháy giòn tan trong miệng, vị mặn nhẹ, cay cay, giòn giòn. Đông Đông thỏa mãn : "Ôi chao! Ngon tuyệt! Đệ đột nhiên nỡ mang cho bạn học nữa. A Xuân tỷ tỷ, giữ ăn một ? Đệ sẽ mang bánh quy thế cho bọn chúng."

Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh cũng c.ắ.n một miếng cơm cháy, Tiêu Bình Thịnh quyết đoán gật đầu: “ ! Đệ cũng giữ !”

Một món quà vặt thơm ngon như thế , chẳng bám nhiều dầu mỡ như các loại que cay bên ngoài. Nếu mỗi ngày sách thể nhâm nhi thì còn gì tuyệt vời bằng.

Mang cho các bạn học, bọn chúng ăn mất thì thật đáng tiếc.

Yến Thu Xuân đến dở dở , nhẹ nhàng ấn đầu hai tiểu tử: “Còn nhiều lắm, cho hết cũng chẳng .”

“Vậy ~” Tiêu Bình Thịnh tiếc nuối từ bỏ ý định ích kỷ , dứt khoát cầm hai miếng bỏ miệng. Món cứng như bánh quy, nhưng độ giòn thì hơn hẳn, răng thể cần chịu khó hơn một chút. Cậu bé nhai rắc rắc vô cùng thỏa mãn.

Đông Đông cũng nhai nghiêm túc.

Chỉ Uyển Nhi vẻ do dự, ăn xong một miếng thì tham lam l.i.ế.m liếm môi, nhưng vẫn còn chút ngần ngại.

Thấy , Yến Thu Xuân đưa cho tiểu cô nương một miếng: "Ăn , còn nhiều lắm."

Uyển Nhi nhận lấy cho trong miệng nhai, còn cố ý bỏ ở hàm , nhưng mới nhai vài cái, cô bé đột nhiên kêu lên một tiếng: "A!"

 

Loading...