Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Nàng gắp một miếng thịt ba chỉ nướng  cháy cạnh vàng rụm, nhúng  đĩa bột gia vị khô. Miếng thịt lập tức  bao phủ bởi một lớp bột mỏng, ấn nhẹ bằng răng, nó mềm tan trong miệng, hương thơm, vị mặn và cay hòa quyện  .
 
So với cách ăn thịt thông thường, đây quả thực là một hương vị thơm ngon khác biệt! Mùi vị mới lạ nhưng cực kỳ thỏa mãn. Thủy Mai c.ắ.n từng miếng thịt mềm,  ăn xong liền gật đầu lia lịa: "Ngon quá!"
 
Hứa ma ma tuy dè dặt hơn, nhưng cũng ăn từng ngụm lớn,  xong liền phụ họa: " thế, ăn  ngon!"
 
"Vậy thì hai vị cứ ăn thêm nhiều một chút!" Yến Thu Xuân  . Đôi khi nàng thấy  miếng thịt quá mỏng   ý, bèn gộp hai ba miếng  với , chấm đẫm  tương tỏi. Miếng ăn đầy đặn với thịt và tỏi  khiến hương vị tăng lên gấp bội!
 
Nửa khắc  bữa trưa kết thúc, khi thu dọn đồ đạc, Yến Thu Xuân mới phát hiện bên ngoài trời  bắt đầu  tuyết rơi. Mặt đất  bao phủ bởi một lớp mỏng màu trắng tinh, bông tuyết trong  khí dày đặc rơi xuống  ngừng, những mái nhà cổ kính phía  tựa như  phủ lên một lớp lụa mỏng tinh khôi, tạo nên cảnh sắc tuyệt diệu.
 
Yến Thu Xuân  chằm chằm khung cảnh đó một lúc lâu,  đó xoa xoa cái bụng tròn của  và mỉm  mãn nguyện.
 
Lúc  ăn uống no nê, tuyết rơi dày đặc, chính là thời điểm thích hợp nhất để nghỉ trưa tĩnh dưỡng!
 
Ở phía xa, trong Trường Thái Học, một hài tử nhỏ chừng năm tuổi cũng đang ngắm  tuyết ngoài cửa sổ và mỉm  chờ đợi. Trong lòng  bé thầm nghĩ, A Xuân tỷ chắc chắn đang chuẩn  thịt nướng cho buổi tối. Tuy   thịt nướng là món gì, nhưng  thôi  thấy thật ngon miệng! ! !
 
Chuông Trường Thái Học vang lên. Phu tử  dậy cáo từ. Bọn trẻ thơ   giải phóng, cả ngày  trói buộc nơi thư đường, giờ đây chúng hệt như những cánh chim  sổ lồng.
 
Trước  khi Đông Đông tan học,  bé  lập tức rời  mà thường đợi ở cửa một hồi, cho đến khi  thấy Chu Chiêu Hoàn.
 
"A Xuân tỷ tối nay  thịt nướng,    đến ăn cùng ?"
 
Ánh mắt Chu Chiêu Hoàn khẽ sáng lên: "Ta... " Hắn   gật đầu,  đột nhiên nhớ tới    tự ý   ngoài, liền cúi đầu: "Ta  dám chắc,  còn  trở về hỏi ý kiến phụ  mẫu  ."
 
Đông Đông hiểu rõ gật đầu: "Vậy  về hỏi , nếu  phép thì hãy đến phủ  nhà  nhé."
 
“Được!” Chu Chiêu Hoàn mím môi : “Các ngươi cứ dùng bữa  , đừng chờ .”
 
“Được!” Đông Đông gật đầu. Chu Chiêu Hành (Hoàn) bước nhanh trở về,   về thật sớm để hỏi phụ mẫu xem họ  thể cho phép  đến nhà Đông Đông . Sau đó Đông Đông cũng định rời . Chỉ là lúc   còn    hai bước,   mấy đồng môn cùng khóa khai tâm ngăn : "Tiêu Bình Chiến! Chúng  đến phủ  nhà ngươi chơi  chăng?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-84.html.]
[]
 
Khi  bé  đầu , tất cả các đồng môn đều  Đông Đông đầy mong đợi. Chúng đều là những hài tử  năm tuổi,  thể bắt chước sự điềm tĩnh của  lớn. Có lẽ sợ  bé  đồng ý, một tiểu công tử còn : "Điểm tâm của A Xuân tỷ tỷ nhà ngươi  thực sự ngon miệng. Đầu bếp   mời đến học nhưng vẫn  thể  ngon như !"
 
" thế, bánh do đầu bếp nhà    ngon bằng bánh do A Xuân tỷ !"
 
“Cả bánh trứng nữa!”
 
Bởi vì sự háo hức, lời  của bọn trẻ  nhiệt tình,  đây Đông Đông  bao giờ cảm thấy chúng  nhiệt tình đến ! Đương nhiên, đồ ăn do A Xuân tỷ   ngon! Cậu bé vô cùng tự hào vì điều đó! Dù hiện tại những tiểu công tử  tỏ   thiết, nhưng Đông Đông vẫn  đồng ý dẫn nhiều  như  trở về.
 
Hơn nữa, nhiều  như thế chắc chắn A Xuân tỷ  thể chuẩn  nhiều đồ ăn đến  . Vì  Đông Đông cau mày: "E là  . Trong nhà   chuẩn  nhiều đồ ăn như  để đãi các vị. Các vị nên bảo đầu bếp nhà  học hỏi cách   tự  thưởng thức thì hơn."
 
Bọn họ đều là con nhà quyền quý, đều  tự tôn của . Khi  cự tuyệt, bọn nhỏ  thất vọng nhưng cũng  thể  gì mà chỉ  thể uể oải rời .
Phạm Khắc Hiếu
 
Đông Đông  cảm thấy áy náy, trầm giọng : "Vậy ngày mai  sẽ hỏi A Xuân tỷ xem   thể mang cho   một ít đồ ăn vặt  ."
 
Những đứa trẻ  thất vọng đột nhiên lấy  tinh thần: "Được, ! Tuyệt vời!"
 
"Đa tạ Bình Chiến !"
 
"Vậy  cũng sẽ mang cho  bánh sữa do đầu bếp nhà  ,  ngon."
 
"Còn nhà ..."
 
Anan
 
Sau khi trao đổi như , Đông Đông lên xe ngựa về nhà. Ma ma đến đón thấy  bé tan học muộn liền hỏi: "Sao hôm nay Đông Đông  đến đây muộn ?"
 
"Mấy vị  là đồng học của , họ  đến phủ dùng bữa tối nhưng   đồng ý." Đông Đông cong môi  vẻ chán ghét: "Nhiều  như , e là A Xuân tỷ  kịp chuẩn  đủ món, đến lúc đó sẽ thiếu thốn."
 
“Vậy là Thiếu gia cứ thế mà từ chối họ ?” Ma ma nhướng mày, lo thiếu gia đắc tội với  khác, vội vàng khép nép hỏi.
 
Đông Đông nhếch môi, dứt khoát đáp: "Đương nhiên là  thể. Ta   với họ rằng ngày mai  sẽ mang ít điểm tâm đến bù . Dù   họ cũng  vẻ đáng thương."