Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Uyển Nhi  híp mắt, cũng đưa dâu tây  miệng , ăn từng miếng nhỏ  vui vẻ. Đôi mắt hạnh to tròn cong như vầng trăng khuyết, chớp chớp  Yến Thu Xuân: "Ngon quá! A Xuân tỷ tỷ  gì cũng ngon, ngay cả dâu tây cũng ngon!"
 
Yến Thu Xuân đưa tay xoa mái tóc của cô bé: "Ngon thì  ăn nhiều một chút,  là hái mang về cho nội tổ mẫu và mẫu   nữa ."
 
Ở Tiêu gia  từng thiếu những loại hoa quả , nhưng việc tự tay hái và   khác tặng  mang ý nghĩa khác biệt  .
 
Uyển Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"
 
Nàng ăn hết quả dâu tây trong tay xong cũng   vườn mà hái tiếp.
 
Yến Thu Xuân cảm thấy mệt mỏi, liền tìm một chiếc ghế dài  xuống ngắm . Bọn nhỏ đều  nha  và ma ma  theo trông nom, vốn dĩ  cần nàng  bận tâm.
 
Chạy  chạy    bao nhiêu vòng, bầy hài tử chơi đùa vô cùng tận hứng. Uyển Nhi tính tình trầm  hơn,  vài vòng  thấm mệt, bèn chạy đến lều tranh bên cạnh an tọa nghỉ ngơi.
 
Phó Minh Vãn cũng bưng một mâm đầy ắp dâu tây,  về phía các tiểu thư  của . Dung nhan nàng đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm. Nha  đang hầu hạ phe phẩy quạt, Yến Thu Xuân  kế bên cũng  hưởng chút gió mát, thoải mái đến mức nàng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới.
 
Phạm Khắc Hiếu
 lời  của  bên cạnh khiến nàng tỉnh táo ngay tức khắc: “Hương Quân,    thể cho  mang về một ít dâu tây ? Ta  phụ  và mẫu   nếm thử hương vị .”
 
Yến Thu Xuân nhiệt tình vô cùng, dĩ nhiên là đồng ý ngay.
 
“Đa tạ Hương Quân.” Phó Minh Vãn cảm kích thốt lên,  đó tháo chiếc hầu bao đeo bên hông  đưa sang: “Xin Hương Quân vui lòng nhận lấy.”
 
Yến Thu Xuân  cầm hầu bao lên  thấy nặng trĩu,  cảm giác tương tự chiếc Tiêu Hoài Thanh đưa mấy hôm , nhưng vật  nhỏ hơn nhiều. Nàng nhận xong,  : “Phó tiểu thư quá khách sáo .”
 
Thấy thế, Hồng Sở Phúc vốn trầm tĩnh hơn cũng vội vàng đưa hầu bao tới. Yến Thu Xuân nghĩ nhận chiếc đầu tiên  là đủ, bèn khẽ từ chối, giọng điệu hòa nhã: “Hai vị cô nương nên nghỉ ngơi đôi chút. Gian bếp  chuẩn  bữa trưa , khi nào đói chúng  cùng qua đó dùng bữa. Sau khi dùng xong, thời gian còn sớm, hai vị  thể chơi thêm lát nữa. Hai vị  thấy dưa hấu bên cạnh chứ? Sáng nay  hái,  đặt trong hầm băng. Dưa hấu ướp lạnh ăn  ngon đấy!”
 
Hai   gật đầu. Phó Minh Vãn đầy hâm mộ thốt lên: “Hương Quân sống nơi  thật là thoải mái và tự tại.” Nơi đây   thể ăn uống    thể trồng trọt, tùy theo mùa mà gieo trồng các loại cây trái khác . Phía  là dâu tây, bên cạnh là đào và dưa hấu. Những quả dưa hấu  trông vô cùng to lớn, chắc chắn  ngọt lịm. Phía  còn  vườn nho nữa! Chờ thêm vài tháng là  nho chín để thưởng thức .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-296.html.]
Trước đó khi  qua, nàng còn thấy nơi nuôi gà, vịt, cá,   cả vườn rau xanh. Từng loại rau tươi  mơn mởn, trông chẳng khác nào một vườn cảnh quý giá. Nếu  thể ở đây, chắc chắn là vô cùng hài lòng.
 
Hồng Sở Phúc gật đầu, nhẹ nhàng : “Sau   cũng  tự xây dựng một thôn trang như thế  mới !”
 
Yến Thu Xuân bật : “Nếu hai cô nương yêu thích nơi , cứ việc đến chơi thường xuyên. Chỗ của   phòng ốc chuyên để đãi khách. Nữ quyến sẽ ở ngay sát vách phòng , còn nếu là nam tử thì  ở gian ngoài. Đương nhiên,  mắt    vị khách nào khác ngoài hai vị, nếu  quen , cứ việc ở  vài ngày.”
 
Lòng Hồng Sở Phúc khẽ lay động, hiển nhiên là  suy nghĩ gì đó. Phó Minh Vãn bên cạnh cũng cảm thấy rung động, suy tính trong chốc lát, gương mặt nhỏ nhắn liền trở nên hưng phấn. Nàng đẩy Hồng Sở Phúc, hỏi: “Vừa  tỷ chẳng  còn than rằng phụ  tỷ quá nghiêm khắc,   gặp ông  ? Chi bằng ở  đây vài hôm , để ông  lo lắng sốt ruột một phen!”
 
Hồng Sở Phúc càng thêm do dự. Phó Minh Vãn còn thúc giục: “Ta sẽ ở  cùng tỷ. Ta cũng yêu thích nơi ,   trở về nữa. Ngày nào phụ mẫu  cũng thúc giục  thành , quả thực  phiền phức!”
 
Bằng hữu  ngỏ lời, Hồng Sở Phúc  chần chờ nữa, nàng  ngượng ngùng  Yến Thu Xuân: “Hương Quân,  ở  mấy hôm   ?”
 
“Đương nhiên là !” Yến Thu Xuân vội vàng gật đầu: “Nếu hai vị  đồng ý,  sẽ cho  thu dọn phòng ngay. Chỉ là thôn trang đơn sơ, điều kiện sinh hoạt tất nhiên sẽ kém xa phủ  của hai vị, mong hai vị chuẩn  tâm lý .”
 
“Được,  ạ.” Phó Minh Vãn vội vã đáp lời.
 
Thế là, khi Yến Thu Xuân đưa các hài tử về dùng bữa trưa, ăn dưa hấu mọng nước ngọt lịm, nàng  bán   ít cây trái tồn đọng. Lúc tiễn đám nhóc  về, hai đứa nhỏ bỗng hoảng hốt  tỷ tỷ của chúng  chịu lên xe ngựa: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ   về ?”
 
Phó Minh Vãn  hì hì lắc đầu: “Ta   về !”
 
Hồng Sở Phúc cũng mỉm  gật đầu: “Ừm, các  về .”
 
Phó Khiêm và Hồng Vinh: “!!!”
 
Hỏng ! Đi chơi một chuyến   mất tỷ tỷ ?! Sau khi về nhà, liệu phụ   trách phạt chúng  đây?
 
Cứ thế, Yến Thu Xuân  lập tức chiêu đãi thêm  hai vị khách quý. Nàng vô cùng hưng phấn, tiễn đám hài tử  xong,  thấy sắc trời sắp ngả về tối, nàng giúp thu xếp chỗ ở cho khách mới,  đó vội vã  bếp chuẩn  bữa tối.
 
Điều quan trọng là  để hai vị tiểu thư  ăn ngon uống ngon,   mới  thể lôi kéo thêm nhiều khách quý đến hơn nữa!
 
Vậy nên  món gì đây?