Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Thử hỏi, món cay nào  đây  thể sánh bằng? Miếng gan heo  phần lớn hơn thường lệ, nhưng mùi vị  xuất sắc đến kinh ngạc. Hương vị tê cay nồng nàn  lấn át   mùi tanh, ngon đến mức khiến    rơi lệ vì thỏa mãn.
 
Quan trọng là  đây, vị tiểu thư  vốn  ưa ớt chuông, nhưng những miếng ớt  cắt hình thoi vuông vức, ngấm đẫm gia vị  đĩa  trông vô cùng mỹ lệ.
 
Tiêu Hoài Viên nếm thử một miếng ớt chuông,  ăn , nàng  liền mở to mắt.
 
Hoàn   cay!
 
Ớt chuông  hề mang vị cay nồng mà trái ,  chút ngọt thanh, tựa như củ cải trắng giòn mát, ăn   sảng khoái  ngon miệng, kết hợp với gan heo  càng thêm tuyệt vời!
 
Nếu con trai  ăn món , liệu thằng bé   vì quá ngon ? Món  quá ngon, dù  cay đến mấy,  cũng nguyện ý thưởng thức!
 
Tiêu Hoài Viên say sưa thưởng thức món ăn, nàng   ở vị trí đầu bàn, khiến Tiêu phu nhân  đối diện cũng cảm thấy hứng thú theo.
 
Bà cầm đũa, gắp thêm một ít thịt, thức ăn ngập trong miệng bà, mùi vị càng ăn càng thấy ngon.
 
Tạ Thanh Vân dùng đũa gắp thức ăn cho bà, nhẹ giọng : “Nương  chuyện gì ? A Xuân  ,    còn hứng thú dùng cơm  ?”
 
Bị con dâu trêu chọc một câu, Tiêu phu nhân hậm hực : “Cũng  . Chỉ là bình thường nha đầu đó  ở đây, giờ  chắc chắn  mang một chút đồ ăn đến cho  nếm thử .”
 
Không  vì bà tham ăn, dù quả thực bà ăn  ngon miệng, nhưng quan trọng là mỗi  Tiêu phu nhân nhận  đồ ăn ngon do nàng , bà đều cảm thấy yên tâm hơn một chút.
 
Từ khi nàng đến, Tiêu gia  dường như   thổi  một luồng sinh khí mới.
 
Những  nàng bận rộn  thể đưa đồ ăn đến , chẳng hạn như buổi sáng, hoặc là buổi tối, nàng đều vội vàng gọi mấy đứa trẻ mang tới hộ. Bà  cũng cảm thấy khác hẳn so với bây giờ.
 
Tạ Thanh Vân cảm thấy buồn , : “Vậy buổi chiều con đưa  đến thôn trang gặp A Xuân nhé?”
 
Tiêu phu nhân  nghĩ về chuyện đó, đây quả là một ý tưởng .
Phạm Khắc Hiếu
 
Mấy   bàn cơm đều  về phía , Tiêu Hoài Viên  vẻ chua xót : “Tẩu tử, thuở   đ.á.n.h giặc, nương  bao giờ nhớ  đến độ   uống, cơm cũng chẳng nuốt trôi như thế ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-283.html.]
Tạ Thanh Vân  đáp : “Hình như là  từng. Sao   chuyện đó ? Lão Tứ, chẳng lẽ  là  nhặt về  ?”
 
Tiêu Hoài Viên  vẻ  thút thít, nàng  hừ một tiếng.
 
Tiêu phu nhân trừng mắt  con gái, châm chọc vài câu: “Ngươi thì  , ngày ngày  chịu về nhà, rõ ràng là   tình  gia đình! Cả ngày  luyện võ thì cũng là luyện võ, còn dám trách   nghĩ đến ngươi,  thấy  hổ ? Cái  mà gọi là thói quen ư? A Xuân  giống ngươi, con bé  là   của  . Nếu  vì  con bé    riêng tư,   chẳng để nó đến thôn trang.”
 
“Có chuyện gì ? Nương,   bực bội chuyện gì ?”
 
Tiêu phu nhân  dứt lời, một nam tử trẻ tuổi vận quân phục chỉnh tề liền bước nhanh , chỉ kịp  câu cuối nên đành bực bội cất tiếng hỏi.
 
Tiêu Hoài Viên ho nhẹ một tiếng, cảm thấy   chọc giận mẫu , nàng   dám mở miệng  nữa.
 
Tiêu Hoài Ngân  : “Mẹ nhớ A Xuân.”
 
Nhắc tới A Xuân, lòng Tiêu Hoài Thanh khẽ chùng xuống. Tối hôm qua  vốn vội vã  về, nhưng   Hứa ma ma bẩm báo rằng nàng  tạm thời dời đến thôn trang, trong khi bao nhiêu vật dụng  chuẩn  còn  kịp  tất.
 
Và món ớt cay  chính là thứ khiến  trăn trở nhất. Lần đầu tiên   ngoài, phía  còn  một nhóm  mang một ít đồ về.
 
Đến nỗi Hứa ma ma bảo  hãy mang cả ớt đến thôn trang,  nhất quyết  chịu. Vừa  xong lời Tam tỷ,  thanh niên  chợt thông suốt, liền mở lời: “Vừa  con cũng  chút đồ cần mang qua đó, Nương, chi bằng  cùng con  một chuyến,  chứ?”
 
Vẻ mặt vốn  mấy vui vẻ của Tiêu phu nhân lúc  liền giãn , nở nụ  tươi: “Cũng  tệ, còn  tặng đồ đấy. Ta cứ sợ con đ.á.n.h giặc lâu ngày, đến nỗi  kẻ địch đ.á.n.h cho ngu ngơ   chứ!”
 
Tiêu Hoài Thanh: “... Nương!”
 
Tiêu phu nhân thở dài: “Kêu la cái gì chứ? Ta vốn  con cưới A Xuân, nhưng con   hiểu  tâm ý của , còn   nắm bắt cơ hội!”
 
Haizzz! Nghe , những  khác trong bàn ăn đồng loạt  về phía Tiêu Hoài Thanh, ai nấy cũng đều giục  mau mau thành !
 
Đang  ăn tự nhiên   thúc giục thế ?
 
Có điều  cũng tỏ vẻ đồng tình, Tiêu Hoài Thanh nghiêm túc gật đầu: “Nương,  yên tâm, con  hiểu rõ  ạ.”
 
Mọi  lúc  mới chợt nhớ . À, thì     đính hôn . Dù hôn ước   chính thức xác định, nhưng chỉ cần  tiếp tục cố gắng, việc lập gia thất chắc chắn  khó. Kết quả hiển nhiên  bày   mắt, rốt cuộc thì khi hai   kề bên  bên bàn ăn, những lời thủ thỉ nhỏ nhẹ   rõ  chuyện.
 
 Tiêu phu nhân vẫn   lòng, ngược  còn trừng mắt   một cái, : “Cứ  như cưới vợ là chuyện chiến đấu ! Con    nhiều hơn một chút,  Đại ca con mà học hỏi, như thế mới  thể chiếm  hảo cảm của nữ nhân, con  hiểu ?”