Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Sự lạnh lùng trong mắt Yến Thu Xuân  dịu xuống, nàng nhẹ giọng đáp: “Có lẽ là vì   cự tuyệt.”
 
Sắc đỏ  mặt Tiết Gia Hà tan ,  thất vọng : "Sao chứ? Cô nương, nàng  thể suy xét  ? Hai ngày nữa sẽ công bố bảng xếp hạng. Tiểu sinh cảm thấy   bài  , hẳn là  thể đạt  thứ hạng cao..."
 
Yến Thu Xuân gằn từng chữ một, âm điệu lạnh thấu xương: “Mẫu  ngươi  ngươi cầu hôn, là vì  nạp    thất của ngươi.”
 
Tiết Gia Hà   c.h.ế.t lặng, kinh ngạc  nàng. Màu đỏ  mặt    biến mất, khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt.
 
Thấy bộ dạng , Yến Thu Xuân mới : "Ta vốn nghĩ ngươi  chuyện mẫu  ngươi  , định mắng ngươi một trận. Trước đây  thấy chuyện bất bình mới  tay giúp đỡ ngươi một phen, nào ngờ ngươi  lấy oán báo ân.  hôm nay xem  ngươi cũng  ,  thì thôi. Chúng  vốn  quen ,   cũng  cần quen . Nếu ngày   gặp , mong Tiết công tử cứ xem như  từng thấy ."
 
Dứt lời, nàng kéo Uyển Nhi, xoay  nhanh chóng leo lên xe ngựa.
 
Tiết Gia Hà ngây dại   bóng dáng nàng khuất  xe,  nhanh chiếc xe ngựa cũng rời khỏi con phố .
 
Hắn vẫn thẫn thờ  yên tại chỗ.
 
Mãi đến khi bằng hữu  thiết Triệu Kỳ  hì hì tiến  gần, vỗ mạnh  lưng  một cái, khiến  lảo đảo suýt ngã.
 
Triệu Kỳ vội vàng đỡ lấy , sợ   té ngã. Hắn một tay nhét đống bánh ngọt  mua  tay Tiết Gia Hà,  hỏi: "Này,   đều   hết ,   còn  đơ  đây ?"
 
Tiết Gia Hà   tỉnh táo ,  nở nụ  gượng gạo với bằng hữu đang ôm đồ ăn, miễn cưỡng chắp tay : “Thứ ,  còn  việc gấp  về . Triệu  cứ ăn uống no say nhé, nhưng nhớ  thanh toán tiền cho  đấy."
 
Nói xong,  nhanh chóng chạy thẳng về phủ.
 
Anan
 
Hắn   về hỏi cho  nhẽ, cái gì mà nạp  cho  chứ?
 
Tiết phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-210.html.]
 
Tiết Gia Hà vội vàng từ phố ẩm thực chạy về phủ.
 
[]
 
Hắn chạy thẳng một mạch đến chính viện.
 
Vừa vặn, Tiết phu nhân và Tiết đại nhân đều đang ở nhà. Mặc dù   thời điểm nghỉ ngơi chính thức, nhưng với tư cách là Hộ Bộ Thượng thư, lịch trình của Tiết đại nhân thật  cũng  quá bận rộn. Bởi lẽ, sắp tới   nhiều khoản chi tiêu cần đến ngân khố, nên xong xuôi công việc,  lập tức  về nhà.
 
Trong tay ông còn cầm theo những món quà vặt mua  đường về.
 
Bên tai là tiếng Tiết phu nhân ca cẩm: "Suốt ngày ông  ở nhà,   con trai ông hoang đường đến mức nào . Giờ đây ai nấy đều chờ ngày bảng vàng công bố. Ta vốn còn định nhận mối hôn sự môn đăng hộ đối với Tấn Vương phủ cho nó, thế mà kết quả nó thì  , mỗi ngày cứ như  yêu nữ mê hoặc, suốt ngày  thấy mặt mũi ,  đến tối mịt mới chịu  về!"
 
"Con cháu tự  phúc phần của chúng, nàng nghĩ nhiều  gì? Ta  hỏi lão ngũ , nó  kỳ thi   bài  chắc chắn. Dựa theo độ tuổi của nó, cho dù  chiếm  vị trí Tam giáp, cũng tuyệt đối là một tài năng trẻ xuất chúng vô cùng hiếm , còn sợ  tìm  cô nương  ý ?"
 
Tiết đại nhân  hình mập mạp, trông tựa như Phật Di Lặc, mỗi khi  rộ lên đôi mắt híp , khuôn mặt đầy đặn trông thật phúc hậu, đáng mến.
 
Ông ôn tồn, điềm đạm an ủi thê tử. Hai  ở bên  mấy chục năm, tuy thuở còn trẻ   ít xích mích, nhưng trải qua nhiều năm như ,   hiểu rõ nên đối đãi với thê tử như thế nào.
 
Lúc  chuyện, ông vẫn  quên gắp một miếng trứng cuộn bỏ  miệng. Chẳng hiểu  gần đây kinh thành  thi thoảng xuất hiện những món ăn ngon lạ miệng, thơm ngọt ngào ngạt, khiến  ăn mãi  chán.
 
Tiết phu nhân trừng mắt  trượng phu, nhưng sự chú ý của  đều đặt  thức ăn,  bà  nản lòng. Bà bực tức : “Ta đây   là đang khó chịu ? Nhà chúng  dốc hết  lực bồi dưỡng lão đại, vốn là chuyện đương nhiên. Ai mà ngờ lão ngũ nhà   cũng  tiền đồ như thế? Nếu chúng   giúp nó,  sợ   nó sẽ oán trách chúng  thiên vị lão đại..."
 
Hôm nay trượng phu   về nhà sớm, bà   nhờ ông khuyên nhủ nhi tử một phen, ai ngờ  thấy trượng phu  thể ung dung thản nhiên đến thế!
 
Tiết đại nhân  khổ: “Lão ngũ nhà  vốn lương thiện,   kẻ so đo tính toán. Nó sẽ  trách bà. Chỉ cần nó sống tự tại vui vẻ, so với bất cứ điều gì đều đáng quý hơn.”
Phạm Khắc Hiếu
 
Tiết phu nhân  lạnh lùng: “Vui vẻ? Nếu nó thật sự cưới tên bếp núc của Tiêu gia   chính thê,    xem mặt mũi nào để nó  ngoài gặp gỡ  đời! Đến lúc  nó còn  thể vui ? Nhất là khi  đại ca nó cưới một quý nữ danh môn vọng tộc!”
 
Tiết đại nhân nhất thời ngượng nghịu, quả thực khó lòng đáp  câu hỏi .
 
Ngay lúc , nhân vật chính của cuộc  chuyện tự  bước tới. Thiếu niên trẻ tuổi  bước nhanh như bay, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt  tràn đầy lo lắng. Tiết phu nhân còn tưởng  xảy  biến cố gì, tim bà đập lỡ nhịp, vội  dậy  đón tiếp.