Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Mãi đến khi Tiêu phu nhân ăn đến miếng cuối cùng, thỏa mãn uống một hớp canh lớn, lau miệng, mới  nhanh  chậm : “Ngươi thật sự  định tự   ?”
 
“Con dâu  ,   sẽ   nữa.” Tống Minh Đường cam chịu cúi đầu, nhẹ giọng đáp.
 
Tiêu Bình Thịnh, kẻ vẫn luôn im lặng dùng bữa, bỗng nhiên cất giọng: “Không ! Con tận mắt thấy mợ cả đ.á.n.h mẫu , nhưng mẫu    dám phản kháng!”
 
Hơi thở của Tống Minh Đường lập tức ngưng trệ, nàng  giận dữ trừng mắt  nhi tử của .
 
Tiêu Bình Thịnh cố chấp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, quật cường cho rằng   sai. Nãi nãi , nhi tử   đúng. Mẫu  vẫn luôn ở trong nội viện, tầm mắt  che lấp,  thể  rõ  chuyện, chỉ tự cho rằng quyết định của  là  nhất cho Tiêu gia và cho .
 
Vậy nên,   tự  sửa .
 
Phụ  từng , nhi tử trưởng thành  bảo vệ mẫu . Hiện giờ  vẫn  đủ sức,  để nãi nãi   .
 
Dám khi dễ  của Tiêu gia, tất nhiên  chịu giáo huấn thích đáng, bất cứ ai cũng   phép khi dễ!
 
Tiêu phu nhân lạnh lùng quát: “Ngươi  Bình Thịnh  gì? Bình Thịnh còn thông minh hơn ngươi gấp vạn , còn  tìm đến chỗ  cáo tri! Còn ngươi,  kẻ khác khi dễ đến độ giẫm đạp lên đầu,  còn  khi dễ ngay trong Tiêu gia ,  mà ngươi cũng   đến thỉnh cầu  một tiếng! Tống Minh Đường,  lắm! Càng ngày càng hồ đồ, chẳng khác nào mẫu  ngu dốt, cổ hủ  của ngươi!”
 
Thần sắc Tống Minh Đường cứng , đôi mắt lập tức ướt át. Nàng  gắt gao c.ắ.n cánh môi, cố gắng nhịn xuống, nhưng trong lòng vẫn sinh  vài phần ủy khuất, nhất thời khó  thể khắc chế, biện giải : “Con dâu cũng chỉ  Bình Thịnh  thể bình an lớn lên…”
 
Bữa cơm bỗng chốc rơi  sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Hốc mắt Tiêu phu nhân cũng đỏ hoe theo, bà khẽ  mặt , vẻ mặt ngập tràn áy náy.
 
Tạ Thanh Vân chậm rãi vỗ vỗ bả vai Tống Minh Đường, thấp giọng : “Bình Thịnh nhất định sẽ bình an lớn lên!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-185.html.]
Phạm Khắc Hiếu
Tống Minh Đường mím chặt môi,  hé răng, nhưng đôi mắt nàng  để lộ vẻ    tín nhiệm.
 
Nói thì dễ, nhưng dựa theo hình thức  đây của Tiêu gia, một khi Tiêu Hoài Thanh hàng năm chinh chiến bên ngoài xảy  chuyện  may, Tiêu gia chắc chắn sẽ  c.ắ.n nuốt sạch sẽ.
 
Thân là dâu Tiêu gia, nàng  cảm giác điều đó thật sự  rõ ràng.
 
Những vị   tẩu tẩu từng nịnh bợ nàng, mấy năm nay thái độ cũng khác hẳn. Ngẫu nhiên bước  ngoài cũng  thể cảm nhận  những ác niệm cuồn cuộn ập đến, thẳng thừng chờ đợi Tiêu gia lụn bại.
 
Những ác niệm đó khiến nàng   một thời gian dài ngày đêm  mộng, trong mộng đều là một mảnh huyết sắc: Tiêu gia chịu cảnh tịch biên, cửa nát nhà tan, tất cả   đều c.h.ế.t. Nàng  ôm Bình Thịnh, cũng ngã  vũng máu. Phu quân  khuất từ lâu áy náy  với nàng rằng,   thể bảo vệ  cho mẫu tử bọn họ.
 
Tống Minh Đường rõ ràng nhớ, mỗi  xuất chinh, phu quân đều chạy đến  bài vị tổ tông Tiêu gia, khẩn cầu tổ tông phù hộ bình an vô sự, chỉ mong  thể chứng kiến nhi tử lớn lên, cưới vợ sinh con.
 
Chàng tên Tiêu Hoài Ân,  mà cả đời  chẳng  bình an.
 
Kể từ khi  việc,  liền xông pha nơi trận mạc, chinh chiến nhiều vô kể. Mỗi    chính là mấy tháng, thậm chí mấy năm,  đó trở về là một  thương tích cùng vô  công huân, và… sự ghen ghét, hoài nghi của bậc đế vương.
 
Tống Minh Đường tận mắt chứng kiến con đường  khổ cực  bao, cho nên nàng   hề hy vọng nhi tử tiếp tục ở  Tiêu gia,  Tiêu gia lấy  bia đỡ đạn, hoặc trở thành  giống như phụ   bé.
 
Chỉ là nàng  vô dụng. Nàng  chỉ là một nữ tử bình thường,  quyền  thế,  tiền tài. Nơi  thể nương tựa chẳng ngoài nhà chồng thì là nhà  đẻ. Nhà chồng lâm  nguy cơ, vì bảo vệ nhi tử, nàng  chỉ  thể lựa chọn trở về Tống gia, mong cầu hão huyền  thể tránh  tai mắt  đời.
 
Ai ngờ Tống gia cũng bắt đầu cuốn  vòng phân tranh. May mắn , Tống gia thế lực  lớn, cho dù nàng   trở về, cũng  dám thật sự  vẻ với Tiêu gia. Chờ khi nàng   Tiêu gia giận dữ đuổi , Tống gia chắc chắn sẽ giận dữ, ý định thấy  sang bắt quàng  họ cũng đành  dẹp bỏ.
 
Nàng     với  Tiêu gia, bởi Tiêu gia  mực bảo vệ  nhà. Một khi họ  chuyện,  Tống gia chắc chắn sẽ xảy  chuyện,   nàng  cũng khó  thể trở về. Tuy rằng hiện tại Xương Vương tái nhậm chức, tình cảnh của Tiêu gia   hơn một chút, nhưng năm năm Xương Vương vắng mặt, các     từng bước ép sát đến mức nào, liệu ai mới là   đến cuối cùng đây?
 
Huống hồ chi… Ai  Xương Vương   vì  tái nhậm chức, nên mới giao hảo mật thiết như  với Tiêu gia  ? Chỉ sợ chờ khi   lên  ngôi vị đế vương, Tiêu gia liền hết tác dụng. Dù  cũng là hoàng tộc, tri nhân tri diện bất tri tâm. Tiêu gia vì hoàng tộc chinh chiến nhiều năm như , cũng bao  đổ máu, kết quả chẳng  vẫn trở thành cái đinh trong mắt hoàng tộc,  nhanh chóng nhổ tận gốc ?
 
Cho nên Tống Minh Đường hôm qua mới đành nhẫn nhịn, chuyện  chỉ cần qua mấy ngày là . Ai ngờ nhi tử  ngây thơ, chạy  kể hết với tổ mẫu.