Lý ma ma  nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Yến cô nương,  rõ đồ ăn của lão    chuẩn  tươm tất ?”
 
Yến Thu Xuân chỉ  đáp: “Chưa .”
 
“Nếu  phiền Yến cô nương mau chóng chuẩn  một chút, nô tài còn  chăm sóc Nhị điện hạ,  thể trì hoãn .” Lý ma ma cố gắng tỏ  thản nhiên: “Không cần món nào khác, một phần cơm chiên như  là đủ .”
Phạm Khắc Hiếu
 
Yến Thu Xuân ngoài miệng  nhưng đáy mắt chẳng  chút ý  nào, : “E rằng  khiến Lý ma ma thất vọng . Ta đây,   ai  cũng nguyện ý xuống bếp nấu cơm cho ,      là quyền của . Hơn nữa, chỗ hạ nhân dùng cơm là ở phòng bếp đằng . Bây giờ ma ma qua đó,   chừng còn  thể  ban cho một bát cơm nguội đấy.”
 
Thủy Mai đúng lúc tiến lên, đưa tay chỉ dẫn: “Lý ma ma, phòng bếp ở ngay  viện, rẽ  sẽ tới. Mời ngài.”
 
Lý ma ma: “…”
 
Gương mặt già nua của bà  đỏ bừng, trầm giọng : “Yến cô nương, lão  là  Lục Quý phi đặc biệt phái tới đây để chăm sóc Nhị điện hạ.”
 
“Thì  nào? Việc đó liên quan gì đến ?” Yến Thu Xuân nhún vai, thản nhiên đề nghị: “Nếu , chi bằng thỉnh Nhị điện hạ nhà bà san sẻ cho bà một chút?”
 
Vừa dứt lời, hai tay Chu Chiêu Cảnh  vô cùng phối hợp bưng bát lên, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
 
Lý ma ma cảm thấy vô cùng  hổ, giận dữ trừng nàng một cái  vội vã rời khỏi phòng.
 
Trong nội cung, một vị nữ tử dung mạo tuyệt sắc đang bán   giường quý. Bà  trông  ngoài ba mươi tuổi, dù vết thời gian hằn  khóe mắt, nhưng những bộ phận khác vẫn  chăm sóc vô cùng chu đáo, toát lên vẻ  đoan trang   quyến rũ. Cung trang hoa lệ    cung nhân chỉnh sửa tề chỉnh. Dù  vẻ lười nhác, nhưng Quý phi vẫn  hề lộ vẻ xốc xếch.
 
Tiết trời cuối thu  chút se lạnh, trong cung điện bày hai chiếc lò than sưởi,  vặn duy trì nhiệt độ phòng ở mức ấm áp,  hề bức bối.
 
Một lát , nữ tử khẽ cử động, cung nhân lập tức tiến lên giúp bà  đổi tư thế , đồng thời sửa  nếp y phục.
 
Vị nữ tử thoải mái cong môi, đôi mắt phượng hẹp dài  mở , lười biếng cất lời: “Phía Tiêu gia phản ứng   ?”
 
Thanh âm  tuy lười nhác, song  ẩn chứa sự uy nghiêm và lạnh lẽo khó tả.
 
Nàng cung nhân vội vã đáp lời: “Thần nô  nhận thấy điều gì khác biệt. Tiêu gia vốn dĩ  thích lộ diện. Mấy năm nay,  thứ trong phủ vẫn giữ nguyên như cũ,  hầu kẻ hạ cũng   đổi.”
 
[]
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-174.html.]
“Ồ?” Lục Quý phi khẽ híp đôi mắt phượng, thanh âm càng thêm thâm trầm.
 
Sắc mặt cung nhân trắng bệch, sợ đến mức mồ hôi lạnh rịn  nơi trán. Nàng  quả thực    hồi đáp thế nào. Trong đầu  ngừng lướt  những hình ảnh  chứng kiến, cuối cùng chợt nhớ  một điều: “Sáng sớm hôm nay,  một hạ nhân  mang một vò sữa bò lớn đến phủ Xương Vương.”
 
Thần sắc Lục Quý phi  chút xao động, hỏi: “Là cố ý đưa riêng sang đó ?”
 
Nàng cung nhân khẽ đáp: “Dạ, đúng .”
 
“Lão Ngũ  ?”
 
Cung nhân cúi đầu đáp: "Bẩm, Điện hạ  gửi lời rằng, phủ  mới ngoài cung còn nhiều việc cần lo liệu. Người hứa mùng một và rằm mỗi tháng sẽ trở về thỉnh an nương nương."
 
Ánh mắt Lục Quý phi trở nên lạnh lẽo, đôi môi c.ắ.n chặt lộ rõ sự phiền muộn và oán hận, tức giận phán: “Ngươi lui xuống, tự quỳ một canh giờ cho !”
 
Nàng cung nhân run rẩy cả , song trong lòng  thoáng thở phào nhẹ nhõm. So với việc luôn  treo một lưỡi d.a.o  đầu thì  phạt quỳ vẫn là  hơn. Nàng  thành thật lui  ngoài chấp phạt. Gần đây, tính khí của nương nương càng lúc càng tệ, chủ yếu bởi Xương Vương   đắc thế, trong khi các hoàng tử khác đều  lượt  phong vương,  còn nhận  biệt đãi như .
 
Nhất là từ khi Ngũ hoàng tử  phong vương,  thể tùy tiện   hậu cung như . Không  thấy mặt nhi tử, Lục Quý phi  càng thêm bực bội khó chịu.
 
Vị nương nương  hễ tâm trạng   liền trừng phạt những cung nhân như bọn họ. Dù  đến mức đoạt mạng, nhưng cũng khiến  thể  thương tổn. Cứ   mắt là  , nội cung     luân chuyển qua bao nhiêu  hầu .
 
Nàng  quỳ mọp  nền đất lạnh, những cung nhân bận rộn khác trong nội cung đều  nàng  với ánh mắt cảm thông, song tuyệt nhiên  ai dám cất lời. Họ đều cố gắng   nhẹ nhàng hơn.
 
Tiết gia.
 
Vị thiếu niên   một  nữa trở về từ Tây Thành, bước chân lảo đảo. Dung nhan tuấn tú của  lộ rõ vẻ  như ý, thở dài than vãn suốt dọc đường ,    để tâm đến  phụ nhân đang  kề bên quan sát.
 
Phụ nhân  nhíu chặt đôi mày, trầm giọng chất vấn: “Tiết Gia Hà, sắp đến kỳ thi Hội , con cứ  ngoài cả ngày thế  là   gì đây hả?!”
 
Tiết Gia Hà dừng bước, chắp tay hành lễ với mẫu : “Nương , con chỉ  ngoài dạo chơi một lát thôi.”
 
Tiết phu nhân tiến  gần,  mỉa: “Lão Ngũ, ngươi là do  rứt ruột đẻ , lẽ nào    rõ tính tình ngươi ? Nếu bên ngoài chẳng  gì, cớ  ngày nào ngươi cũng chạy trốn  ngoài? Tây Thành bên  rốt cuộc  thứ gì  câu mất hồn phách ngươi ? Chắc hẳn là mấy cô nương nơi Câu Lan Viện…”
 
“Nương,  đừng  năng càn rỡ như !” Tiết Gia Hà  hổ cao giọng ngắt lời mẫu   phần quá đáng. Thế nhưng, gương mặt đỏ bừng cùng ánh mắt thoáng né tránh  lập tức để lộ sự chột  trong lòng .