Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Tiêu Bình Thịnh trợn tròn mắt,  mẫu , vẻ mặt   bất ngờ.
 
Trong mắt những  khác cũng ngập tràn kinh ngạc, sắc mặt Tiêu phu nhân thoáng lộ vẻ khó chịu.
 
Bị nhiều ánh mắt  chăm chú như , Tống Minh Đường vẫn  hề nao núng, chỉ rũ mi mắt, lạnh nhạt cất lời: “Ta  nào  sai, Bình Thịnh là trưởng tử Tiêu gia , nó cũng  sắp đến tuổi đội mũ. Lục  thường xuyên bôn ba chinh chiến, gia tộc dẫu  cũng cần một trụ cột, bằng  lỡ như…”
 
Nói đến đây nàng  ngưng , đầu ngón tay trắng nõn thản nhiên mân mê chiếc khăn tay thêu, vẻ mặt như  mảy may bận tâm.
 
 với cục diện Tiêu gia lúc , ai nấy đều thấu hiểu hàm ý sâu xa trong lời  của nàng .
 
Ánh mắt Tiêu phu nhân chợt trầm xuống, quát lớn: “Vô lễ!”
 
Đôi mắt Tống Minh Đường khẽ run rẩy, ngón tay cái bấu chặt  lòng bàn tay, nhưng  gương mặt vẫn giữ vẻ thư thái nhẹ nhàng: “Con dâu cho rằng Mẫu  vội vã gọi con dâu về chính là vì  bồi dưỡng Bình Thịnh. Cớ gì   thể ? Chẳng lẽ con    thì  chuyện sẽ  xảy đến ?”
 
Sắc mặt Tiêu phu nhân  sa sầm, quát lạnh: “Câm miệng! Ngươi dám thốt thêm một lời nào nữa xem?!”
 
Có những chuyện là vảy ngược của Tiêu phu nhân,  ai  phép chạm , nhưng kẻ   liên tiếp phạm .
 
Yến Thu Xuân giật  thót tim,  sang thấy Tống Minh Đường nét mặt căng thẳng, cằm  ngẩng, biểu lộ rõ sự  cam tâm. Nàng bỗng cảm thấy khó chịu. Trong lòng nàng, với tướng mạo thanh tú của Tống Minh Đường, vốn  nên mang vẻ hằn học .
 
Chẳng lẽ vì nàng quá coi trọng dung nhan của đối phương nên mới quen nghĩ  cho nàng ?
 
Thân thể Tống Minh Đường dường như sớm  cứng ngắc. Nàng   định tiếp tục tranh luận thì Tạ Thanh Vân  kéo ống tay áo, trầm giọng hỏi: “Minh Đường,  thật sự tham luyến tước vị Trấn Quốc Công  ư?”
 
Tống Minh Đường đáp một cách thản nhiên: “Nếu  đoái hoài,  về đây  chi? Muốn  dẹp bỏ ý niệm  cũng  thôi, miễn là cho phụ mẫu  một vị trí …”
Phạm Khắc Hiếu
 
“Nương! Rõ ràng  từng    tước vị Trấn Quốc Công mà?!” Giữa lúc nàng  đang trò chuyện cùng  , Tiêu Bình Thịnh đột ngột cất giọng,  khuôn mặt nhỏ nhắn, hồn hậu ánh lên vẻ khó hiểu cùng chút phẫn nộ, trừng mắt  mẫu : “Người từng  chỉ cần hài nhi  sống yên  là đủ,   lừa con!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-144.html.]
Yến Thu Xuân: “?”
 
Tống Minh Đường  cắt ngang lời, biểu cảm  khuôn mặt  phần nứt vỡ, gương mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ ửng, nàng  lạnh lùng  sang nhi tử, gắt: “Con câm miệng cho !”
 
“Nương!” Tiêu Bình Thịnh tức đến giậm chân, tâm trí cũng rối bời khôn tả.
 
Bỗng một tiếng  khẽ vang lên, phá vỡ bầu  khí ngưng trệ. Mọi     với vẻ mặt  mấy vui vẻ,  khi thấy Tạ Thanh Vân thực sự bật , tất cả đều tỏ  khó hiểu.
 
Chỉ  Đông Đông nhỏ tuổi nhất, vốn đang vô cùng căng thẳng vì nghĩ bà nội sắp nổi cơn thịnh nộ, thấy Đại Bá nương bỗng nhiên bật . Cậu bé với tâm tư đơn giản  lập tức cho rằng chuyện  còn nghiêm trọng, liền nhếch miệng  theo: “Ha ha…”
 
Tạ Thanh Vân lập tức  càng thêm vui vẻ. Thấy    , nàng cố gắng kiềm chế đôi chút,  đó ngậm   sang nữ tử bên cạnh, : “Minh Đường ,  còn cố tình chọc giận Mẫu  như thế, cẩn thận bà tự   tay phạt  đó. Chẳng lẽ   từng  Mẫu  đ.á.n.h bao giờ ? Hay   chờ Lão Lục về, để   kể cho   qua nhé?”
 
Tống Minh Đường: “…”
 
Ánh mắt nàng  đầy vẻ cạn lời, nhưng gương mặt vẫn  hết đỏ. Nàng đột ngột  dậy định rời ,   Tạ Thanh Vân giữ chặt,   bỗng cất giọng nghiêm nghị: “Muội  ! Không    cả!”
 
Tống Minh Đường nghẹn lời, đành  , điều chỉnh dung nhan lạnh lùng tựa băng sương cho  định.
 
Bấy giờ Tạ Thanh Vân mới  sang những  khác: “Minh Đường   hạng  như  . Mọi   tin cứ hỏi Bình Thịnh xem, thế nên chúng   cần bận tâm đến nàng . Bình Thịnh, tối nay con chơi vui vẻ cùng A Xuân nhé, còn  bảo vệ cả     nữa, nhớ ?”
 
Tiêu Bình Thịnh    mẫu  trách mắng, vốn đang ngây ngô cứng đầu, nay bỗng  bá nương an ủi,   đỏ hoe mắt, mím môi rầu rĩ đáp: “Vâng!”
 
“Ngoan, đừng giận,  con chỉ là quẫn trí nhất thời thôi, đừng để bụng  gì.” Nàng  dịu dàng tiến tới xoa đầu  bé.
 
Tiêu Bình Thịnh lập tức nhào  lòng Bá nương, tủi  nức nở.
 
Lúc , Yến Thu Xuân thấy nét mặt Tống Minh Đường thoáng qua một tia hối hận, ảo não, dường như  tiến tới an ủi nhi tử nhưng  dè chừng ánh mắt   xung quanh, chần chừ  nhúc nhích. Vốn định giả vờ  quan tâm, tiếp tục mân mê khăn tay, nhưng ngón tay nàng   siết chặt.
 
Nàng mím môi, chờ Tiêu Bình Thịnh bình tĩnh hơn một chút mới tiến lên : “Thực  hôm nay con tới đây còn  một thỉnh cầu  quá đáng. Bọn con định tổ chức giải đố đèn nhưng con chỉ  mỗi việc bếp núc, nên  nhờ chư vị hỗ trợ, mỗi  giúp con vài câu đố. Bọn Đông Đông cũng  chuẩn  vài đề, mục tiêu là một trăm câu đố cùng một trăm phần bắp rang bơ,     khó chư vị  ạ?”
 
Đố đèn  thể là đố chữ, đố vế đối, đủ  loại hình thức. Yến Thu Xuân xuất  từ khoa học tự nhiên, quả thực  thạo việc , song những   mắt nàng chắc chắn đều là  tài hoa, thừa khả năng.