Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 436
Cập nhật lúc: 2024-06-29 13:29:09
Lượt xem: 147
[Hu hu hu hu, cảm ơn Tang Tiếu giúp Nhạc Nhân lên tiếng, vừa rồi sắc mặt Nhạc Nhân cũng bị dọa trắng, đau lòng c.h.ế.t mất!]
[Cố Vũ Khôn hơi quá rồi, lại còn uy h.i.ế.p người khác, không phải là anh ta sợ không ai bỏ phiếu giống anh ta thì sẽ mất mặt sao?]
[Nói lời uy h.i.ế.p có độc chắc? Không phải nói là đùa thôi rồi à? Lời nói của Cố Vũ Khôn mà tính là uy h.i.ế.p thì lời của Tang Tiếu không gọi là uy h.i.ế.p chắc? Mấy người đừng có mà tiêu chuẩn kép!]
[Người chị em phía trước, nói một câu không dễ nghe thì tôi tình nguyện là Tang Tiếu đang đe dọa mà không phải là nói đùa đấy, tôi uy h.i.ế.p anh thì anh nhất định phải ủng hộ tôi, sau đó thì anh lại có vai đóng mãi không hết, mẹ kiếp! Đây không phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao! Còn có lời uy h.i.ế.p nào hay hơn thế này không?!]
Những người hâm mộ Cố Vũ Khôn: ...
Anti-fans trên sóng trực tiếp: ...
[Chỉ số ra vẻ: 8035/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 8036/9999]
Ai? ? ?
Tang Tiếu nhìn chỉ số ra vẻ đột nhiên tăng lên, mặc dù có chút không nhìn ra manh mối gì nhưng cũng không quá xoắn xuýt, ngược lại cô lại tập trung sự chú ý lên màn hình lớn.
Trình tự hẹn hò của bốn tổ khách mời được lấy từ trình tự nam khách mời là chính, nhóm đầu tiên hẹn hò chính là nam khách mời số một và nữ khách mời số hai.
Nam khách mời số một là người phụ trách của một phòng trưng bày tranh, là một người ôn hòa lãng mạn, nữ khách mời số hai làm nghề chạm khắc tượng gỗ, tao nhã lại điềm đạm, hai người cũng là một nhóm biểu hiện đều có cảm tình với đối phương khá rõ.
Tưởng Vi nhìn thấy nơi họ muốn đến thì "oa" một tiếng: “Bọn họ lại đi tới công viên trò chơi, nam khách mời số một cũng khá mưu mô đó.”
Tang Tiếu mờ mịt: “Đi chơi ở công viên trò chơi không phải là một nơi chơi rất vui sao? Sao lại nói có mưu mô?”
Thời gian trước, Tang Tiếu còn được ngũ sư huynh dẫn tới công viên trò chơi chơi cả một ngày, cái công viên trò chơi đó chính là sản nghiệp của gia đình Thẩm Thư Triệt, vì vậy, ngày đó chơi ở công viên trò chơi cũng chỉ có bọn họ, Tang Tiếu đã chơi hết tháp rơi tự do và đu quay lộn đầu.
Hoàng Quân Quân giúp cô giải thích: “Có khả năng nam khách mời số một muốn dẫn người đi chơi nhà ma hoặc vòng quay.”
“Chắc chắn là có vòng quay còn nhà ma thì không chắc chắn.” Là người từng trải, Cao Trục suy đoán nói: “Không phải sau khi rời khỏi công viên trò chơi họ còn đi xem phim nữa sao? Tôi đoán là xem một bộ phim kinh dị.”
Khổng Nhạc Nhân cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy khả năng xem phim kinh dị lớn hơn là đi nhà ma.”
Tang Tiếu: ???
Tang Tiếu nhìn những người khác thảo luận sôi nổi thì càng mờ mịt, trong đầu cô lại hoảng hốt như quay lại phần thi trả lời câu hỏi trong “Tốc độ cao lao về đích”, ngoại trừ cô ra, những người khác đều có hiểu ngầm với nhau.
Đợi nhóm thứ nhất ngồi lên vòng quay xong, sau đó họ thật sự đi xem phim kinh dị thì Tang Tiếu kinh ngạc đến mức mắt cũng mở lớn, cô chạm vào Hoàng Quân Quân một cái, nhỏ giọng hỏi: “Sao mọi người biết bọn họ sẽ đi xem phim kinh dị?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-436.html.]
“Chỉ thiếu một bước chọc thủng tờ giấy là có thể vạch trần các đôi tình nhân, đó là đi xem phim kinh dị, như vậy, một người thì sợ sệt, một người khác có thể an ủi.” Hoàng Quân Quân nói xong còn buông một hơi thở dài: “Nhà ma cũng khá tốt, chỉ làm nam khách mời số một quá ngại ngùng, nếu không thì lúc ở trong nhà ma, tương tác giữa họ còn nhiều hơn là đi xem phim.”
Tang Tiếu nửa hiểu nửa không mà gật đầu, sau đó, cô yên lặng nhớ trong lòng.
Sau khi nhóm thứ nhất hẹn hò thì đến nhóm thứ hai. Nhóm thứ hai chính là nam khách mời số hai và nữ khách mời số một, bởi vì có trận đánh cược, không chỉ có các nghệ sĩ trong phòng quan sát đặc biệt quan tâm mà cộng đồng mạng trên trực tiếp cũng dành sự chú ý đặc biệt.
Từ trong màn hình có thể nhìn ra nam khách mời số hai có vẻ khá sốt sắng, cũng có chút chờ mong, thỉnh thoảng nhìn xung quanh ngã tư một chút, chẳng mấy chốc, trong màn ảnh có sự xuất hiện của nữ khách mời số một.
[A a a a a a! Số hai nở nụ cười!! Mẹ kiếp! Anh ấy lại nở nụ cười! Biểu hiện cũng quá là hài lòng!]
[Vui vẻ! Chắc chắn là vui vẻ! Lúc anh ấy nhìn thấy khách mời số một, đôi mắt cũng sáng lên!]
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên livestream, các nghệ sĩ đang tập trung tinh thần nhìn lên màn hình cũng nở nụ cười theo. Trong lúc đó, Cố Vũ Khôn thoáng nhìn vẻ mặt của Tang Tiếu có vẻ đã đoán ra được từ sớm, nhất thời anh ta có chút tức giận: "Tang Tiếu, trực giác của cô thật chuẩn, tôi cũng hoài nghi ê-kíp chương trình đã để cô xem bản biên tập từ trước."
Dưới ánh mắt của Cố Vũ Khôn, so với bằng chứng hợp lý của anh ta thì trực giác của Tang Tiếu có vẻ mơ hồ.
“Trực giác?” Tang Tiếu buồn bực: “Tôi cũng có phân tích mà.”
Tang Tiếu nói xong lại nhìn về phía những người khác: “Lẽ nào không phải mọi người đã nhìn thấy cái dây chuyền của nữ khách mời số một trước khi đi ngủ là cùng một bộ với khuyên tai nên mới đánh cược nam khách mời số hai sẽ vui vẻ sao?”
Những người khác: ???
Chúng tôi chỉ dựa vào bức thư tỏ tình của nam khách mời số hai thôi!
Tưởng Vi mím môi nở nụ cười: “Nói mới nhớ, vừa nhìn thấy nữ khách mời số một đeo dây chuyền và khuyên tai thì sực nhớ ra chúng đều là mẫu kỉ niệm vương miện hoa hồng của nhà W năm 1921.”
Vừa dứt lời, cô ấy nhìn về phía Tang Tiếu: “Tang Tiếu đúng là giỏi, vừa nhìn đã thấy đó là mẫu kỉ niệm, như vậy nữ khách mời thích khuyên tai cũng là hợp lý, món quà này đã chạm vào trái tim.”
Cố Vũ Khôn cười lạnh: “Có cái gì giỏi với không giỏi, nhà cô ấy chắc chắn cũng có một bộ vương miện hoa hồng cho nên vừa nhìn đã nhận ra.”
Nghe vậy, Tang Tiếu thoải mái thừa nhận: “Đúng rồi, quả thật nhà tôi có một bộ vương miện hoa hồng, cho nên vừa nhìn tôi đã nhận ra.”
Tưởng Vi: ???
Cô nói là bộ ba món trang sức thuộc seri vương miện hoa hồng được tách lẻ ra đấu giá ba lần, kết quả cả ba lần đều thành giao với giá cả trăm triệu vào hai năm trước đó sao?
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Tiếu: Tại sao tôi lại biết được. Bởi vì nhà tôi có.