Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 420
Cập nhật lúc: 2024-06-29 13:18:48
Lượt xem: 143
Nghe vậy, Tang Tiếu nhìn về phía Hân Hân: “Đến lúc đó báo danh, em tự lựa chọn một trường trong hai.”
Hân Hân trịnh trọng gật đầu: “Em sẽ nghiên cứu kỹ!”
Thầy Cung: …
Mấy người cho rằng thi đậu Thanh Hoa và Bắc Đại [1] dễ lắm sao?!!
[1] tên gọi tắt của Đại học Bắc Kinh.
Quý Kỳ Tây ở một bên nhìn đến vui vẻ, anh cảm thấy mặc dù Hân Hân và Đại Đào chưa lớn lắm nhưng tính cách trưởng thành rất sớm, không giống học sinh tiểu học lớp ba chút nào, hơn nữa nhìn từ những vấn đề bọn nó hỏi Tang Tiếu trong thư, hai đứa quả thật rất thông minh, nếu như sinh ra ở Bắc Kinh, khi học cấp ba có thể dựa vào các cuộc thi liên quan mà đề cử thẳng lên đại học.
Mấy người hàn huyên đơn giản xong, Tang Tiếu định đưa Hân Hân và Đại Đào cùng rời đi.
Dù sao Tang Tiếu cũng đã ở trong giới gần một năm, việc lễ nghĩa qua lại cũng đã học được một chút, trước khi đi, cô vẫn nhớ việc chào hỏi thầy Cung: “Thầy Cung, tôi sẽ trả hai đứa lại trước bảy giờ tối, anh không cần lo lắng.”
“Tôi đi cùng các cô nhé.” Sắc mặt thầy Cung có chút ửng đỏ, nói chuyện cũng căng thẳng hơn một chút: “Tôi sợ hai đứa nó không thích ứng được.”
Quý Kỳ Tây vừa mở cửa, nghe vậy thì quay đầu hỏi Hân Hân và Đại Đào: “Hai đứa trông cũng rất trưởng thành, còn có Tang Tiếu đi cùng, thế mà lại không thích ứng được à?”
Bị Quý Kỳ Tây xem thường, Đại Đào lập tức ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là em sẽ không như vậy đâu!”
Cậu bé nói xong còn quay đầu đuổi thầy Cung: “Thầy Cung, buổi chiều bọn họ đi leo Trường Thành, thầy Đinh chắc chắn cũng không trông được, thầy đi giúp thầy Đinh đi!”
Thầy Cung: …
Con là thằng nhóc không có lương tâm.
Anh ta nhìn về phía Hân Hân không lên tiếng, đặt hy vọng ở Hân Hân.
Hân Hân nhìn Quý Kỳ Tây, lại nhìn xe thương vụ trước mặt: “Thầy Cung, phía sau chỉ có hai chỗ ngồi, ba người chúng ta không ngồi được, thầy yên tâm, con và Đại Đào sẽ không gây thêm phiền phức cho chị Tang Tiếu đâu.”
Quý Kỳ Tây bất ngờ nhìn Hân Hân, đứa trẻ này tuổi không lớn lắm, sao có cảm giác hiểu chuyện không ít nhỉ?
“Ừm, anh yên tâm đi.” Tang Tiếu cũng nói với thầy Cung: “Tôi còn ranh hơn mấy đứa trẻ ranh, không có đứa nào quậy trước mặt tôi đâu, Hân Hân và Đại Đào chắc chắn sẽ rất nghe lời.”
Thầy Cung bị từ chối ba lần liên tục thì thấy rất thất bại, anh ta uể oải gật đầu: “Được, mọi người đi đường chú ý an toàn.”
Thấy thầy Cung từ bỏ việc cùng đi với bọn họ, Quý Kỳ Tây ngậm lại cái miệng chuẩn bị lên tiếng, sau đó giúp Tang Tiếu mở cửa ghế phụ ra, nếu như thầy Cung tiếp tục khăng khăng, anh sẽ làm ra sự từ chối thứ tư.
Trạm đầu tiên của nhóm bốn người là hiệu sách, kết quả là đến hiệu sách, mọi người mới phát hiện ra ai có tính trẻ con chưa hết hơn.
Đầu tiên, bọn họ đi theo Hân Hân thẳng đến khu toán học, sau đó bọn họ đi thẳng đến khu thiên văn theo Đại Đào, cuối cùng —
Bọn họ đi theo Tang Tiếu thẳng đến khu sách báo thiếu ni
Truyện cổ Grimm, truyện cổ tích Andersen, Tây Du Ký, Hoàng Tử Bé, từng quyển một đều bị Tang Tiếu lấy xuống từ kệ sách.
Hai đứa trẻ Hân Hân và Đại Đào mâu thuẫn mà nhìn sách Tang Tiếu lấy: “Ở trường có cả, chị Tang Tiếu, chị không cần mua cho tụi em đâu.”
“Không mua cho tụi em.” Sách trong n.g.ự.c Tang Tiếu được Quý Kỳ Tây lấy đi hơn một nửa, cô nghi hoặc nhìn Hân Hân và Đại Đào: “Đây đều là sách chị mua cho chị.”
Hân Hân và Đại Đào: ?!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-420.html.]
Trong phòng sách của biệt thự, mặc dù các loại sách tham khảo, sách báo nổi tiếng và sách báo nước ngoài nên có đều có, nhưng thật sự không có cuốn sách ảnh nào có đủ hình minh họa và lời văn, Tang Tiếu thấy thèm rất lâu rồi, bây giờ cô có thể xem như là có cơ hội mua hết chúng nó về nhà.
Chờ sau khi rời khỏi hiệu sách, đến nhà thiên văn, Hân Hân và Đại Đào một lần nữa thấy được cái gì gọi là tính trẻ con chưa hết, sự tò mò của Tang Tiếu ở nhà thiên văn còn tràn đầy hơn bọn nó rất nhiều, khu vực nào cũng muốn đi.
Mặc dù rất hoảng hốt nhưng không thể không nói, có Tang Tiếu ở đây, hai đứa trẻ đều chơi rất vui vẻ, loại vui vẻ mà chơi với người lớn rất khó mang đến mà chỉ có chơi với người đồng lứa mới có thể có được.
Màn hình lớn dưới đài đang chiếu triển lãm vòng quay vũ trụ, rất ít người, cộng thêm bốn người Tang Tiếu cũng chưa đến mười người.
Sao Thiên Lang là hành tinh sáng nhất trên trời ngoại trừ mặt trời.” Quý Kỳ Tây thấy trên triển lãm chỉ có tên, sợ Tang Tiếu xem chán nên dứt khoát nhẹ giọng giải thích với bọn họ: “Tên của nó bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp…”
Anh giải thích cặn kẽ, Tang Tiếu và hai bạn nhỏ cũng nghe chăm chú.
Lúc trước Quý Kỳ Tây cũng từng tham gia nhiều lĩnh vực, bởi vậy bất kể là thứ gì anh cũng có thể nói được đôi chút, anh còn từng bị bạn bè gọi đùa là Bách Hiểu Sinh phiên bản lỗi.
Đi ra từ nhà thiên văn, Đại Đào hướng về phía trời chiều hô lên: “Chị Tang Tiếu, em phát hiện ra vũ trụ lớn hơn rất nhiều so với em nghĩ, bây giờ bay lên trời đã không thể thỏa mãn em được nữa, em muốn xông ra khỏi trái đất! Xông lên mặt trăng! Xông lên sao Hỏa!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Kỳ Tây chậm rãi gõ đầu Đại Đào: “Sao Hỏa có tàu Chúc Dung [2] rồi.”
[2] Tàu Chúc Dung của Trung Quốc được thiết kế để làm nhiệm vụ trong ba tháng. Nhiệm vụ chính của tàu thăm dò sao Hỏa Chúc Dung là tìm kiếm các dấu hiệu của băng nước, theo dõi thời tiết sao Hỏa và nghiên cứu thành phần bề mặt hành tinh đỏ.
Đại Đào suy nghĩ: “Vậy em sẽ leo lên mặt trăng trước!”
“Ừm!” Tang Tiếu rất tin tưởng Đại Đào: “Sau khi em trở về từ mặt trăng nhớ chia sẻ kinh nghiệm với chị nha, chờ chị có cơ hội thì cũng tới mặt trăng xem sao.”
Đại Đào vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Không thành vấn đề!”
Những người khác vừa ra khỏi nhà thiên văn: …
Hai người xem mặt trăng là khu phong cảnh sao.
Tang Tiếu hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, lại vô cùng tin tưởng Đại Đào, hai người họ lập tức vỗ tay ba lần xem như là lời hứa.
Vốn dĩ Tang Tiếu định đưa Hân Hân và Đại Đào đi ăn cơm tối xong rồi về khách sạn, ai biết được sau khi đi ra ngoài, bọn họ bị một chiếc máy gắp thú giữ chân rồi.
Mấy phút sau, Tang Tiếu nhìn 20 tệ tiền xu vừa mua bị sử dụng hết rồi lại nhìn tay trống không, ủ rũ: “Khó quá à.”
“Chị Tang Tiếu, em đã thấy trên TV rồi.” Đại Đào tràn đầy phấn khởi giơ tay: “Bọn họ đều bắt từng con từng con một, em cũng làm được!”
Ánh mắt Tang Tiếu sáng lên: “Nào! Chị mua xu cho em!”
Hân Hân nhìn Tang Tiếu nhanh nhẹn quét mã chuẩn bị trả tiền, nhỏ giọng nói: “Hẳn là máy gắp thú đều có xác suất gắp trúng, không tìm được bí quyết thì khó gắp được lắm.”
“Ai nói!” Đại Đào xù lông: “Tớ nhất định có thể!”
Tang Tiếu xua xua tay, một hơi mua bốn mươi tệ tiền xu: “Hai đứa mỗi đứa hai mươi tệ, có thể gắp mười lần đấy, chị tin rằng quen tay hay việc.” Cô cũng vì thường xuyên luyện tập nên mới có thể thắng được rất nhiều cải thảo của thế giới tương lai.
Năm phút sau, ba người nhìn máy gắp thú, lại nhìn tay trống không của bọn họ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đại Đào mím môi, cả người bị sự áy náy bao phủ, suýt nữa khóc lên: “Chị Tang Tiếu, chị ghi sổ đi! Chờ em tròn mười tám tuổi rồi nhất định sẽ trả cho chị.”
Hân Hân níu lấy tay áo đồng phục: “Em cũng trả.”
“Không cần tụi em trả đâu.” Tang Tiếu có chút sốt ruột cũng có chút hối hận, cô không quan tâm đến mấy đồng đó, nhưng lại nhất thời thích thú mà quên mất hoàn cảnh sống của Hân Hân và Đại Đào: “Thật sự không cần tụi em trả đâu.”