Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 363
Cập nhật lúc: 2024-06-27 18:12:34
Lượt xem: 171
Khi trên mạng đang thảo luận dữ dội, “Đọ sức trên không” đang chuẩn bị buổi quay hình cuối cùng trước khi đóng máy, giờ phút này, các diễn viên đang nghỉ ngơi, cảnh quay tiếp theo bắt đầu vào nửa tiếng sau, Đàm Mễ và những người khác ngồi sau ống kính xem mấy cảnh vừa mới quay xong.
Một nhân viên công tác đội mũ, bước chân đi lên rất nhẹ, giọng nói cũng đè ép xuống cực thấp: “Đạo diễn Đàm, tìm được người mua hot search bôi đen rồi, Uông Thần, mặc dù trong đó anh ta có chuyển qua tay mấy người nhưng việc đã làm thì luôn có thể để lại dấu vết.”
Nói xong, nhân viên công tác cũng có chút kinh ngạc, anh ta cũng thường xuyên nhìn thấy giữa nghệ sĩ cùng giới không hợp với nhau, dù sao thì nghệ sĩ cùng giới thường xuyên xuất hiện sự tranh đoạt trong vai diễn và đại diện phát ngôn, nhưng Uông Thần và Tang Tiếu, hai người bọn họ từ tài nguyên rồi đến đại diện phát ngôn đều không tồn tại bất cứ manh mối tranh đoạt gì cả, trong tình huống Uông Thần ở công ty quản lý cũng không có hành động, vô duyên vô cớ bôi đen Tang Tiếu làm gì?
Nhân viên công tác kinh ngạc xong thì không khỏi phân tán suy nghĩ, chẳng lẽ là Uông Thần lén lút tỏ tình bị từ chối, anh ta vì yêu mà sinh hận Tang Tiếu???
Sắc mặt Đàm Mễ trầm xuống, bà ấy thấy phiền nhất là các diễn viên trong cùng một bộ phim có tranh đấu, phim còn chưa được chiếu mà đã bôi đen người khác rồi, nói lớn lên thì không phải cũng đang bôi đen phim à?
Chốc lát, Đàm Mễ nhìn về phía nhân viên công tác ở một bên: “Cậu nói với bộ phận hậu kỳ, bảo Uống Thần tiếp tục xuất hiện trong ống kính với cái gáy, nghệ sĩ của công ty quản lý cậu ta sau này có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc nữa, nếu người của công ty cậu ta đến hỏi, cậu cứ nói phim của chúng ta không thể tìm người không đặt vinh dự của tập thể ở trong lòng.”
“Hiểu chưa?”
“Hiểu.”
Nhân viên công tác đã ở trong ê-kíp của Đàm Mễ mấy năm, tự nhận cũng biết được mấy phần tâm tính của Đàm Mễ.
Anh ta nghĩ nếu là lúc trước, thủ đoạn của Đàm Mễ đối với Uông Thần có thể cũng chỉ dừng lại ở cái gáy, sẽ không để chuyện của cậu ta làm liên lụy đến những người khác, nhưng bây giờ, Đàm Mễ lại trực tiếp loại bỏ hết nghệ sĩ trong công ty của Uông Thần, rõ ràng đã khiến Uông Thần trở thành tội nhân của toàn bộ công ty.
Chốc lát, anh ta ngẩng đầu nhìn Tang Tiếu ở phía trước đang nói chuyện với những người khác, trực giác nói cho anh ta biết, đạo diễn Đàm Mễ đang giúp Tang Tiếu trút giận.
Phần diễn của Thương Mạt và Dương Thiều Quang tập trung ở học viện Hàng Không, cảnh quay ở đoạn cuối không được tính là nhiều, cho nên nửa tháng trước hai bọn họ đã đóng máy rồi.
Hai người vốn hẹn trước khi Tang Tiếu đóng máy sẽ đến đoàn phim thăm đoàn, chưa từng nghĩ tới sự kiện đó trên Weibo.
Trong đoàn người đến người đi, Thương Mạt giơ dù che ánh mặt trời cho ba người, đồng thời không đè nén được sự tò mò trong lòng: “Tang Tiếu, cậu nghĩ thế nào mà đi giúp đỡ học sinh trên núi vậy? Hơn nữa xem nội dung trên Weibo, cậu cũng tự truyền tin cho bọn họ, cậu không cảm thấy phiền phức sao?”
Bình thường, Thương Mạt cũng có góp tiền góp đồ, nhưng toàn bộ quá trình đều dựa vào hành động của ê-kíp và quỹ, mãi đến hôm qua, sau khi nhìn thấy “Hoa Hướng Dương” trên Weibo nói Tang Tiếu để các giáo viên đảm bảo tiền đều được sử dụng vào chính bản thân học sinh, hơn nữa nhất định phải thường xuyên phản hồi thành tích của học sinh với cô, cô ấy mới giật mình nhận ra bản thân cũng không dám khẳng định số tiền mình thường quyên góp có thực sự được thực hiện đúng hay không.
“Sau khi quay xong ‘Kỳ nghỉ thân yêu’, có người bạn nhỏ gửi bưu điện cho mình một bức thư.” Tang Tiếu nhớ lại nói: “Nghe nói giáo viên giảng dạy đưa bọn nó xem ‘Kỳ nghỉ thân yêu’ vào khoảng thời gian còn dư lại, người bạn nhỏ đó nói vô cùng thích mình, ở trong trường nhờ giáo viên hỗ trợ gửi thư cho mình, nói con bé cũng sẽ giống như tớ, cho dù gặp khó khăn thì cũng sẽ luôn cố gắng, biến thành người khiến người ta không với cao được.”
Thương Mạt vừa nghe đến không với cao được thì không khỏi nghĩ đến ảnh gif Tang Tiếu vỗ bàn mà lại làm cái bàn nứt ra được lan truyền điên cuồng trên mạng vào lúc ấy, cô ấy theo bản năng nhìn về phía bàn tay xuôi bên người của Tang Tiếu.
Trắng nõn, nhỏ nhắn, nhìn lên nhìn xuống, nhìn phải nhìn phải đều không giống bàn tay có thể đập nứt bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-363.html.]
Tang Tiếu hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ trong lòng Thương Mạt, cô mím môi, tiếp tục nhớ lại bức thư đầu tiên lúc trước nhận được: “Sau này mình và giáo viên gửi thư có liên lạc, hóa ra trong nhà của người bạn nhỏ gửi thư có một người anh trai, nhà bọn họ không trả nổi học phí cho cả hai, dự định để anh trai tiếp tục đi học, để em gái ở nhà tự học.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Khi ấy mình cảm thấy mình vô cùng cùi bắp, không ai cùi bằng, nhưng bức thư mà người bạn nhỏ gửi và tình trạng gia đình của em ấy khiến mình nhận thức được, mặc dù con người mình rất gà nhưng tiền của mình thì lại không.” Tang Tiếu nói xong thì mỉm cười: “Mình liên hệ với giáo viên đó, hi vọng có thể giúp bạn nhỏ đó tiếp tục đi học, bởi vì khi còn bé mình đã từng bị những người khác cướp đồ mấy lần, cho nên tớ sợ việc đi học của em ấy cũng bị người trong nhà cướp mất bèn bảo giáo viên đó hỗ trợ, mỗi một khoản tiền không đưa đến tay bạn nhỏ đó mà trực tiếp sử dụng để làm chi phí học hành.”
Bởi vì người bạn nhỏ gửi thư khiến Tang Tiếu nhận thức được mình có gà hơn nữa thì cũng có thể giúp đỡ một số người, cho nên cô cũng không cảm thấy tự mình làm quá phiền phức.
Thậm chí, Tang Tiếu rất thích cùng giáo viên trò chuyện về tình hình hiện tại của người bạn nhỏ đó qua WeChat, cũng rất thích nhận được thư mà bạn nhỏ gửi, việc đó khiến Tang Tiếu cảm thấy có người cần đến cô.
Dương Thiều Quang ở bên cạnh vẫn luôn không mở miệng, mãi đến khi Tang Tiếu nói xong, cô ta mới không kìm lòng được mà vỗ vai Tang Tiếu: “Tang Tiếu, làm khó cô rồi.”
Tang Tiếu mờ mịt: “Hửm?”
Tâm tình Dương Thiều Quang phức tạp: “Cô lợi hại như vậy mà vẫn biết khiêm tốn, hơn nữa còn khiêm tốn hơn chúng tôi, cô bảo chúng tôi đi đường nào đây?”
Dưới cái nhìn của Dương Thiều Quang, Tang Tiếu rõ ràng có thể làm đến 100 điểm, nhưng cứ lấy tiêu chuẩn 200 điểm để phán xét bản thân, bọn họ có thể làm được 60 điểm lại cứ lấy tiêu chuẩn của 50 điểm để phán xét bản thân, xấu hổ quá!
Tang Tiếu: …
Tôi cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy cùi bắp bé còn cùi bắp hơn cả cùi bắp ở tầng thấp nhất.
Chuyện mà Thương Mạt lo lắng không giống với Dương Thiều Quang: “Tang Tiếu, có một câu mình cho rằng nên nói với cậu, mấy đứa trẻ, cậu giúp thì giúp, nhưng chờ tụi nó trưởng thành rồi, cậu nhất định phải nhớ không thể luôn thỏa mãn tụi nó được, lòng người dễ thay đổi, có người, sau một khoảng thời gian sẽ đòi hỏi như chuyện đương nhiên.”
Trong giới cũng có tiền bối giúp đỡ học sinh, trong đó có học sinh sau khi lên cấp ba, bởi vì hoàn cảnh xung quanh thay đổi cho nên không tự chủ được mà ganh đua so sánh với những người khác, từ đó chỉ trí vị tiền bối đó cho tiền quá ít.
Tang Tiếu nghiêm túc suy nghĩ xong thì sờ lên mũi, có chút ngượng ngùng trả lời: “Mình cảm thấy tương lai bọn chúng sẽ không đòi hỏi.”
Nghe vậy, Thương Mạt lắc đầu nói: "Khó tin nhất chính là lòng người."
“Không, mình không nói là tin tưởng lòng người.” Tang Tiếu ho một cái, gương mặt tràn ra màu ửng đỏ: “Mình bảo bọn nó viết giấy nợ hết rồi.”
Thương Mạt: ?
Dương Thiều Quang: ??
Cậu bảo bọn nó viết cái gì? Có người quyên góp tiền cho đám học sinh, lại bảo học sinh viết giấy nợ sao?!
Lúc ấy Tang Tiếu lo ra vẻ, dứt khoát làm hết những việc có thể ra vẻ và không thể ra vẻ: “Ngoại trừ cho bọn họ chi phí học hành, mình cũng có chuẩn bị cho bọn nó một phần tiền sinh hoạt, chi phí phụ cho một học kỳ là bao nhiêu thì trường học đều có văn bản quy định rõ ràng, khấu trừ đúng lúc là được, về phần tiền sinh hoạt thì tùy từng người mà khác nhau, mỗi một khoản tiền sinh hoạt mà bọn nó lãnh đều có ghi chép, chờ sau khi bọn họ lên đại học thì không cho nữa, mười năm sau, bọn nó phải trả lại theo số giấy nợ.”