Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 356
Cập nhật lúc: 2024-06-27 18:08:17
Lượt xem: 157
Anh nói xong, hai ngón tay kẹp thực đơn quơ quơ với nhân viên cửa hàng: “Bánh kem nhỏ trong tiệm mỗi loại đều chuẩn bị mười cái. Riêng bánh kem nhỏ bưởi nho và dâu tây rắc thêm vụn hạt.”
Nhân viên phục vụ đứng sau quầy, tuổi không lớn, nhìn giống sinh viên. Cậu ta mặc sơ mi trắng quần đen, có vẻ cực kỳ sạch sẽ thoải mái thanh tân. Cậu ta nghe vậy, không khỏi cười khổ: “Tiểu Quý Gia, nếu anh đã mua tất thì cần gì hỏi người ta thích cái nào trên WeChat?
Quý Kỳ Tây không đáp mà hỏi lại: “Cậu có người yêu chưa?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đương nhiên là có.” Nhân viên phục vụ vừa nói đến bạn gái nhà mình, vẻ mặt cũng rạng rỡ hơn: “Là bạn học lúc cấp hai, hai chúng em lên cấp ba thì tỏ tình với nhau. Sau đó lại cùng nhau thi vào đại học.” Cậu ta đến tiệm của cậu mình làm việc là muốn kiếm tiền mua quà sinh nhật tặng bạn gái.
Quý Kỳ Tây đè xuống ghen tị trào lên trong đáy lòng, kéo dài điệu cười: “Vậy có lẽ người yêu của cậu rất cô đơn.”
Nhân viên phục vụ: ???
Không đợi cậu ta dò hỏi, Quý Kỳ Tây đã tự mình trả lời: “Dù sao ngày thường cậu đều không tâm sự nhiều với cô ấy trên WeChat.”
Nhân viên phục vụ: ...
Quý Kỳ Tây cảm thấy biện pháp anh hỏi Tang Tiếu trên WeChat cực kỳ chính xác. Không hỏi Tang Tiếu, anh có thể nói chuyện vài câu với Tang Tiếu à? Không hỏi Tang Tiếu, anh có thể lấy được cơ hội hai người đơn độc “hẹn hò” à?
Nhân viên phục vụ bị vô tình châm chọc, chuẩn bị hòa nhau một ván: “Tiểu Quý Gia, tuy bánh kem nhỏ nhà chúng em được xưng ăn rất khó béo, hàm lượng mỡ và lượng đường cũng rất thấp. Nhưng bất cứ thứ gì đều không nên ăn nhiều, mười phần như nhau, tính ra cũng phải đến trăm cái. Anh không sợ người yêu của anh phát triển bề ngang à?”
“Ai cho cậu ảo giác là một người cần ăn hết một trăm cái bánh kem nhỏ? Hay là cậu có ý kiến với người phát triển bề ngang? Hơn nữa…” Quý Kỳ Tây thong thả ung dung trả thực đơn lại, rồi sau đó nở nụ cười: “Khi còn nhỏ có phải cậu không chia sẻ đồ ăn vặt với bạn mình không? Nhóc à, cậu không được rồi. Keo kiệt.”
Nhân viên phục vụ: ...
Thật xin lỗi, là cậu ta bị tức đến choáng váng.
Thật ra, Quý Kỳ Tây chẳng có ý kiến gì với chia sẻ đồ ăn hay không. Nhưng anh nhớ rõ trước giờ Tang Tiếu ăn đồ gì đều cực kỳ thích để ba người Quất Tử ăn với cô. Giống như có người ăn cùng, trình độ vui vẻ khi ăn của cô có thể lên gấp bội, thậm chí đồ trong tay cũng ngon hơn rất nhiều.
Lúc hai người nói chuyện phiếm, nhân viên ở phía sau cửa hàng cũng đang vội vàng không ngừng lấy bánh kem nhỏ ra đóng gói vào hộp. Có người trộm nhìn lướt ra bên ngoài, không đè được tò mò trong lòng mà nhỏ giọng dò hỏi đồng nghiệp đã làm được hai năm trong tiệm: “Không phải trong tiệm luôn không đóng gói mang về à? Hiện tại không chỉ đóng gói hơn nữa còn đóng gói một trăm hai mươi phần?”
Nếu bị những người khách hẹn trước nửa năm cũng không có chỗ ngồi biết được, có lẽ bọn họ sẽ đến tiệm kháng nghị tập thể?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-356.html.]
Đồng nghiệp nhanh nhẹn lấy sữa được làm từ sữa bò tươi ở nông trường ra, nhanh chóng làm bánh, ngoài miệng trả lời: “Người này ấy à? Bạn tốt của ông chủ thứ hai, nghe nói lúc trượt tuyết anh ấy đã cứu mạng ông chủ thứ hai. Ông chủ thứ hai đã để anh ấy là khách loại A.”
Trong tiệm bọn họ có hai loại khách là A và B. Người trước không cần hẹn trước, cũng có thể mang đồ về. Người sau phải thành thật hẹn trước đồng thời không thể mang đồ về. Đương nhiên, số lượng người trước rất ít, cửa hàng Thất Mang Tinh mở bảy, tám năm, khách loại A tính ra cũng chỉ có năm người.
Tang Tiếu hoàn toàn không biết chuyện trong tiệm. Trong lòng cô tiếc không thể ăn bánh kem nhỏ của Thất Mang Tinh ở đoàn phim nên ngồi ở ghế nghỉ chân, cúi đầu đọc thư.
Trên trang đầu tiên đều kín đề toán, Tang Tiếu nhận ra chữ và con số ở trên giấy nhưng cô giải không ra. Cô dứt khoát gác ở một bên, nhìn kỹ mấy tờ phía sau.
Ở đối diện, Thương Mạt vừa nhấc đầu đã nhìn thấy trong tay Tang Tiếu nắm một chồng giấy. Cô đột nhiên bị dọa, ui mẹ ơi, trong tay Tang Tiếu không chỉ có ba đề toán Olympic mà có một chồng???
Thương Mạt cũng không dám lười biếng nữa, cầm di động tìm dân pro ở danh bạ WeChat. Cô nhớ rõ mình có một đàn chị là giáo viên luyện thi trong trường cấp ba chuyên. Đề toán Olympic cấp hai đối với chị ấy hẳn chỉ là chuyện nhỏ nhỉ?
Uông Thần vốn muốn đi lên tán gẫu một chút với Thương Mạt, thuận tiện hỏi thăm xem nguyên nhân Tang Tiếu không muốn làm bạn với anh ta hơn nữa có lẽ có thành kiến với anh ta. Kết quả anh ta mới đến gần thì thấy Thương Mạt đang nhíu mày nhìn đề toán trên giấy. Chữ viết rất non nớt, dùng bút chì, rất giống đề bài học sinh tiểu học viết tay.
Anh ta do dự mà đánh giá Thương Mạt: “Thương Mạt, cô đang... làm gì thế?” Một đề toán của học sinh tiểu học mà thôi, thế mà nửa ngày cũng không tính ra? Xem ra bằng cấp của Thương Mạt rất mờ ám.
Bởi vì Thương Mạt còn chưa nhận được câu trả lời của đàn chị, cho nên cũng tìm giấy bút ghé vào trên bàn tính toán. Cô nghe thấy có người hỏi, đầu cũng không nâng: “Tang Tiếu hỏi đề, tôi đang tính.”
Tang Tiếu?
Chỉ số thông minh của Tang Tiếu thấp như vậy???
Uông Thần không khỏi thẳng lưng. Năm đó tốt xấu gì anh ta cũng đứng trong top 20 học sinh đỗ cùng chuyên ngành của Học viện Biểu diễn, văn hóa không coi là thấp.
“Thương Mạt, cô nói xem lúc trước tôi có chỗ nào đắc tội Tang Tiếu à? Buổi sáng lúc nói chuyện phiếm, tôi hoài nghi Tang Tiếu có ý kiến với tôi.” Sau khi Uông Thần quay chụp xong, trái lo phải nghĩ cũng không thể hiểu vì sao một nghệ sĩ như Tang Tiếu có thể không màng thể diện nói thẳng mặt không muốn làm bạn với một người? Trừ khi anh ta đã đắc tội Tang Tiếu dưới tình huống mình không biết.
Sau khi Uông Thần tự cảm thấy đã hiểu rõ, trong lòng lại lần nữa dán cho Tang Tiếu một cái nhãn dán mới. Nhưng vì có thể thuận lợi rời khỏi công ty quản lý hiện tại, tìm được một chỗ dựa đáng tin cậy, anh ta không thể không tốn chút thời gian lấy lòng những người khác.
Trước mắt, giữa sân đang là đám người Đinh Chiêu Dương, Dương Thiều Quang quay, tiếng ồn ào xôn xao thật quấy rầy lòng người.
Thương Mạt vốn bị đề trên giấy làm khó, tâm tình đã không tốt, lại ở trong một bối cảnh ồn ào, nghe tiếng Uông Thần vo ve như muỗi, trong lòng cảm thấy cực kỳ phiền. Cô nghe vậy cũng không kiên nhẫn, đơn giản vứt ra một câu: “Đắc tội hay không đắc tội chính anh không biết à? Cho dù không đắc tội, cũng có thể là Tang Tiếu đơn thuần nhìn anh không hợp mắt.”