Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 342

Cập nhật lúc: 2024-06-27 17:41:29
Lượt xem: 158

Có lúc Tang Tiếu sẽ ngồi một mình ôm gối trong đêm dưới hiên khổ não nghĩ ngợi, đối tốt với một người là cần đặt người đó trong lòng, thật sự có người dẫn người ta ra ngoài lại không nhớ sao?

“Thật ra so với rất nhiều người, họ đối với em đã rất tốt rồi.” Tang Tiếu ngại ngùng gãi đầu, “Có khoảng thời gian, trong tông môn có rất nhiều người đều đến tìm em, nói thật thì khi ấy em lại có chút sợ, vẫn luôn nghĩ không thông rằng họ đến tìm em làm chi.”

Những người khác: ...

Vì họ cũng nhận được nhiệm vụ nâng độ hảo cảm với tiểu sư muội của tông môn đấy.

Tang Tiếu vừa nói những lời này, tâm trạng của mấy người Tịch Ngôn Vãn trở nên phức tạp, đồng thời họ cũng có thể hiểu được tâm lý và suy nghĩ của bốn người còn lại, dù sao đi nữa, ban đầu, Tang Tiếu trong mắt họ và những NPC khác đều như nhau, không có gì khác biệt.

Người chơi trong game sẽ không xem chuyện mình c.h.ế.t là gì cả, c.h.ế.t một lần, mười mấy giây sau có thể sống lại, huống hồ NPC có thể tạo trạng thái mới của nữa chứ?

Có thể trong mắt rất nhiều người, c.h.ế.t rồi trực tiếp làm mới trong tông môn, đỡ tốn công, hơn nữa NPC và người chơi đâu có biết đau đâu?

Quan trọng là Tang Tiếu biết đau.

Vậy nên dù họ có thể thấu hiểu cũng không thể nói những người kia làm sai nhưng họ vẫn tức giận.

Mà biến mất trong miệng Tang Tiếu, có lẽ là chỉ người chơi offline nên biến mất tại chỗ.

Hai người Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương có độ hảo cảm của Tang Tiếu cao nhất, nguyên nhân là lúc họ lần đầu nhìn thấy NPC Tang Tiếu đã thấy thích, đối xử với Tang Tiếu cũng hoàn toàn giống như đối xử với em gái nhỏ trong ngoài đời thực, thậm chí lúc offline cũng nhớ nói một câu tạm biệt với Tang Tiếu.

Về phần Quý Lâm Xuyên có thể xếp trước Tịch Ngôn Vãn, Thẩm Thư Triệt có thể đứng trước Nhậm Tương hoàn toàn là vì hai người họ chiếm ưu thế về thời gian, chứ độ hảo cảm rốt cuộc vẫn không thể sánh được với Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương.

Mắt thấy hai người nghe xong lời của Tang Tiếu, bất giác im lặng kiểm điểm, hai người họ lúc mới quen biết Tang Tiếu, gần như cũng không đủ tiêu chuẩn.

Trước kia họ thường vì lướt cốt truyện mà xen ngang lời của Tang Tiếu, bây giờ xem ra cuộc sống như thế duy trì hơn một tuần, may mà bất kỳ lúc nào họ dẫn Tang Tiếu ra ngoài đều nhớ dẫn Tang Tiếu quay về tông môn có đầu có đuôi, chưa từng vứt bỏ.

Tịch Ngôn Vãn thở dài, cầm câu đối và chữ phúc trên tay, mỉm cười với Tang Tiếu, “Tang Tiếu, chúng ta dán câu đối đi, không dán nữa thì trời sẽ tối mất.”

Nghe xong, Tang Tiếu lập tức phấn chấn tinh thần lại, “Vâng!”

Nhậm Tương giơ tay theo, “Em cũng đi!”

Mấy phút trước, Quý Kỳ Tây đã bỏ hồ lô ngào đường vào trong tủ lạnh, thấy thế, cười khẽ nói, “Mọi người đều đi đi, nhiều người dán nhanh, lát nữa dán xong chúng ta lại đi gói bánh chẻo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-342.html.]

Tang Tiếu thích hoạt động tập thể nhất rồi, vội vã giơ tay, bảo rằng sợ chậm mất sẽ có biến cố, “Đồng ý! Chúng ta cùng nhau dán đi!”

Tuy nhiều người thì có lực lượng lớn nhưng rất khó thống nhất ý kiến, giống như phân chia riềm giấy và chữ phúc, độ cao hai bên, hình dáng của dây đèn màu lấp lánh,... mấy người lớn lại giống như con nít ầm ĩ cãi nhau.

Tang Tiếu ngồi xổm trên thang gỗ, dưới thang gỗ, Nhậm Tương và Thẩm Thư Triệt cố gắng giành nhau hình dạng của dây đèn màu trên cửa sổ, Tịch Vãn Ngôn và Quý Lâm Xuyên đã tranh giành loại câu đối sẽ dán ở cổng lớn, đừng hỏi tại sao, hỏi chính là sao lại mua nhiều câu đối như thế.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy các sư huynh sư tỷ trước giờ luôn bình tĩnh lý trí giờ lại cãi nhau ầm ĩ, Tang Tiếu bất giác cong khoé mắt, có thể là ảo giác chăng, sau khi đến thế giới tương lai, cô luôn cảm thấy các sư huynh sư tỷ có sức sống và chân thật hơn trước đây rất nhiều.

[Cốc cốc cốc]

Tiếng gõ thanh thúy vang lên, làm cho Tang Tiếu bỗng hoàn hồn lại, cô đưa mắt nhìn thấy Quý Kỳ Tây không biết từ khi nào đã leo lên thang gỗ trong nhà.

Hai người đều ngồi trên thang gỗ, cách nhau ở giữa là một khung cửa sổ sát đất sáng trưng cực lớn.

Quý Kỳ Tây đang chọn hoa dán cửa sổ trong nhà, anh cầm hai loại hoa dán cửa sổ huơ huơ với Tang Tiếu, tuy không nghe thấy tiếng nhưng Tang Tiếu có thể đọc từ khẩu hình miệng nhìn ra anh đang hỏi chọn cái nào.

“Ưm.” Tang Tiếu chốc nhìn bên trái chốc lại nhìn bên phải, thoáng cái như đã có quyết định đưa tay chỉ về hoa dán phía bên phải bị chữ phúc to chiếm cứ, “Nó.”

Quý Kỳ Tây làm ra dấu OK, sau đó cắt hoa dán cửa sổ hình chữ phúc thật tinh sao từng chút một dán lên cửa sổ, anh dán rất chậm, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, để ý đến từng đường viền của hoa dán, mà cả quá trình Tang Tiếu đều rất nghiêm túc nhìn xem, Quý Kỳ Tây dán bao lâu, Tang Tiếu nhìn bấy lâu.

Tịch Vãn Ngôn bất thình lình nhìn sang khung cảnh trên thang gỗ, lập tức ngừng tranh luận với Quý Lâm Xuyên, nhíu mày hỏi: “Trước giờ Quý Kỳ Tây cực kỳ thích gạ cô gái nhỏ nhỉ? Em thấy anh ấy khá biết làm sao để thu hút ánh mắt của Tang Tiếu, thật sự là một tên đàn ông chó c.h.ế.t tâm cơ thâm trầm sống sờ sờ.”

Lúc nói đến ba chữ tên đàn ông chó chết, Tịch Ngôn Vãn nhấn mạnh gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Dán riềm giấy sổ thôi mà, anh có thể dán lâu như vậy?

Quý Kỳ Tây rõ ràng là đang bảo Tang Tiếu tiếp tục nhìn anh!

Quý Lâm Xuyên: ...

Tuy anh ấy từ bé đến lớn đều bị Quý Kỳ Tây hố vô số lần, từ đó mà trở thành mặt núi băng như bây giờ nhưng chính tai nghe người ta mắng Quý Kỳ Tây là tên đàn ông chó chết...

Thật quá sảng khoái nói không nên lời.

Quý Lâm Xuyên thầm sảng khoái trong lòng xong, quét mắt nhìn Quý Kỳ Tây như con công khoe đuôi khoe đến sắp chạm trần nhà đang chơi dán riềm giấy sổ với Tang Tiếu trên thang gỗ, sau đó anh mặt không cảm xúc giúp Quý Kỳ Tây giải thích. “Chú ấy độc miệng từ bé, hơn nữa còn độc miệng không phân biệt đối tượng, không phân chia giới tính, không phân tuổi tác, có thể gạ cô gái nhỏ gì chứ, bề trên trong nhà đều cảm thấy chú ấy sẽ cô độc đến già.”

Loading...