Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-06-23 10:49:56
Lượt xem: 266
Tịch Ngôn Vãn dịu dàng nhìn Tang Tiếu, chưa đợi Tang Tiếu lấy lại tinh thần, đã nghiêng người qua ôm lấy Tang Tiếu, giọng nói luôn thanh thoát của chị như nghẹn lại: “Cảm ơn em, Tang Tiếu.”
Cảm ơn em, mấy năm như một ngày mà tiếp thu nhiều mặt trái tâm tình của chúng tôi như vậy. Cũng cảm ơn em, ngày qua ngày mà ở bên chúng tôi, làm mặt trời nhỏ trong lòng chúng tôi.
Tịch Ngôn Vãn vẫn cho là bọn họ đang cưng chiều Tang Tiếu. Thế nhưng về sau cô tán gẫu với Quý Lâm Xuyên và lão tam mới phát hiện: Hóa ra trong game online, rất lâu đều là Tang Tiếu đang cưng chiều bọn họ.
Cũng không oán giận, cũng không từ chối, ấm áp săn sóc làm cho người ta đau lòng.
Tang Tiếu không hiểu ra sao vỗ vỗ sau lưng Tịch Ngôn Vãn. Tuy cô không biết vì sao sư tỷ lại nói cảm ơn nhưng lúc này im lặng ôm sư tỷ là được nhỉ?!
Hơn mười phút sau, đạo diễn Lâm đã quay xong, nửa tiếng nữa là đến lượt Tang Tiếu diễn.
"Hành động ưng đen" chủ yếu kể về nam chính dẫn đầu một nhóm nhỏ đến rừng Mưa cứu viện một tổ nhà nghiên cứu khoa học bị nhốt. Sau đó, trời xui đất khiến bọn họ lại đánh với trùm buôn thuốc phiện, chuyện về đấu trí so dũng.
Trong đó có một phần là vụ án thật, như vai nam chính cũng có nguyên mẫu trong hiện thực, nhưng vị này đã thành liệt sĩ.
Vai của Tịch Ngôn Vãn ở trong phim là tổ trưởng của tổ nghiên cứu khoa học, xinh đẹp giỏi giang, khi chiến đấu có dũng khí và sự lạnh lùng không thua bất kì kẻ nào.
Mà Tang Tiếu, vừa hay ngược lại là một tiểu thư nhà giàu dựa vào quan hệ ké kinh nghiệm trong tổ. Bởi vì lòng hiếu kỳ quấy phá, cô theo tổ đi tới rừng Mưa nhiệt đới làm nghiên cứu, kết quả ngày đầu tiên vừa tới đã hối hận, cô muốn rời đi nhưng lại ngoài ý muốn bị nhốt.
Nhân vật này đoạn đầu vẫn luôn được nuông chiều lại nhát gan, mãi đến phần sau lúc bị ép đến đường cùng, rốt cục cô mới dám cầm vũ khí lên để bảo vệ mình.
Một nhân vật trước ức chế sau tỏa sáng, thật ra rất thử thách diễn viên. Nếu trước đó cô đắp nặn nhân vật quá đáng ghét, thì phần sau có tỏa sáng cũng sẽ không khiến khán giả thay đổi ấn tượng với cô.
Đạo diễn Lâm vóc dáng rất cao, thoạt nhìn khoảng một mét chín, da vừa đen lại thô ráp. Tướng mạo đoan chính nghiêm túc, mắt hổ trừng người nào thì người đó lộp bộp trong lòng.
Nhưng mà Tang Tiếu không sợ, trong mắt Tang Tiếu, đạo diễn Lâm đẹp hơn mấy con ma vật kia nhiều. Có cái gì mà phải sợ chứ?
Giày da trên chân dính đầy nước bùn, ông ta cũng không để ý, tùy tiện ngồi đối diện Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn, nghiêm mặt không nhìn ra vui giận: “Tôi nghe nói cô thấy hoàn cảnh này của chúng tôi không tốt, ở không quen à?”
Nghe vậy, Tịch Ngôn Vãn cau mày, chị ngẩng đầu liếc Tần Yên ở phía trước không xa, chẳng lẽ là Tần Yên nói cho đạo diễn Lâm lời Tang Tiếu vừa nói à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-197.html.]
Tần Yên vốn luôn chú ý đến tình hình của Tang Tiếu, muốn biết người biết ta. Kết quả không ngờ đột nhiên bị Tịch Ngôn Vãn liếc qua. Cô ta lần thứ hai lại càng hoảng sợ, đồng thời cũng có chút tức giận. Làm gì thế? Cô ta còn chưa làm cái gì đâu, lườm cô ta cái gì!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tang Tiếu nghĩ đạo diễn Lâm mất hứng, nhưng cũng không nói dối, cô rất sảng khoái gật đầu: “Đúng! Ở không quen, khó chịu.”
Đạo diễn Lâm: ...
Ông ta khá thích kỹ thuật diễn của Tang Tiếu, không thì đã không giao nhân vật này cho Tang Tiếu, nhưng nếu như diễn viên mâu thuẫn với hoàn cảnh, lúc quay phim sẽ gây một đống việc. Rất phiền phức!
Đạo diễn Lâm còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì đã thấy Tang Tiếu vỗ vỗ một xấp dày kịch bản đặt ở trên đầu gối cô.
Tang Tiếu nhìn thẳng vào đạo diễn Lâm, giọng nói rõ ràng lại trong trẻo: “Cho nên vì giảm bớt thời gian, lúc ngồi máy bay, cháu đã học xong một quyển lời thoại rồi! Người chậm cần bắt đầu sớm. Cháu hiểu!”
Đạo diễn Lâm: ?
Những người khác: ??
Người chung quanh khiếp sợ. Tịch Ngôn Vãn trong nháy mắt hiểu được vì sao Tang Tiếu nói người chậm cần bắt đầu sớm.
Trước kia, Tang Tiếu đã từng hỏi Tịch Ngôn Vãn vì sao bọn họ vừa cầm sách là đã nhớ hết nội dung, còn cô lại phải đọc thật lâu mới có thể thuộc được đó?
Tịch Ngôn Vãn nhớ rõ lúc đó mình cực kỳ khoe khoang mà nói một câu: “Ừ, bọn chị đã nhìn là không quên được.”
Thật ra…
Còn không phải là bọn họ đọc bằng một cú click chuột à?
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sư tỷ: Chúng tôi mới là chim ngốc.