Lâm Vân Thư trong lòng mừng lo. Mừng vì quân Kim tràn qua huyện Diêm Kiệm, chứng tỏ Tiểu Tứ và những khác vẫn còn bình an. Lo vì hóa Tín Vương là gián điệp của Kim quốc. Chỉ Lý Minh Ngạn, tri phủ Thái Nguyên, mới thể tự do đưa thành. Vậy mà hôm qua, công chúa Giai Tuệ rằng mất tích. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ?
lúc , một giọng nữ chợt cất lên, "Các ngươi sai ! Cháu thể nào việc phản quốc như . Chắc chắn các ngươi là gián điệp của nước khác, cố ý vu khống cháu !" Mọi theo tiếng , phát hiện trong ngục còn một nữ nhân.
Một tên lính Kim thấy cô nương nọ dung mạo xinh liền tiến tới sàm sỡ, "Này mỹ nhân, đây để hôn một cái nào!"
Công chúa Giai Tuệ lùi , giận dữ , "Ngươi dám!"
Bên cạnh kẻ vội vàng ngăn , "Kẻ là Giai Tuệ công chúa! Là cô cô của Tín Vương gia. Nếu ngươi dám động đến nàng, dù sống chết, ngươi cũng đền mạng. Nếu gây thiệt hại lớn, Lưu tướng quân chắc chắn sẽ tha cho chúng ."
Kẻ Kim binh chỉ tay về phía công chúa, vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng trong lòng run sợ, "Hừ, hôm nay sẽ tha cho ngươi!"
Mèo Dịch Truyện
Dưới bầu trời đêm, vầng trăng treo lơ lửng, ánh sáng mờ nhạt. Bốn bề yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ thấy tiếng chó sủa xa xa và tiếng dế kêu rả rích trong cỏ.
Những binh sĩ no nê chìm giấc ngủ say, tiếng ngáy vang vọng khắp nơi. Bốn phía đều binh lính tuần tra canh gác cẩn mật.
Một lúc lâu , ba tiếng mèo kêu vang lên. Chưa kịp để Lâm Vân Thư phân biệt rõ ràng, những tên lính gác lượt ngã xuống.
Dưới ánh trăng, Lâm Vân Thư thấy một nhóm bịt mặt tiến thẳng đến kho báu, động tác của bọn chúng khá lớn. Những tên lính Kim đánh thức giật tỉnh giấc, ùa chống trả.
Hai bên giao chiến hỗn loạn, Lâm Vân Thư nhân cơ hội rời khỏi gian chứa đồ. Tượng Phật bằng vàng khóa trong rương, nàng dùng một cây chùy lấy từ gian để mở rương. Nàng tháo tượng Phật cùng chiếc hồ lô ngọc xuống, đó ném bộ vàng bạc trong kho gian của .
Dưới màn đêm tĩnh mịch, lợi dụng lúc hai bên đang hỗn loạn, Lâm Vân Thư lặng lẽ trốn thoát.
Đêm đông giá lạnh, sương muối phủ trắng xóa. Nàng khéo léo né tránh những tên lính, trộm một con ngựa cưỡi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phan-dau-tro-thanh-cao-menh-phu-nhan-nuoi-bon-con-trai/chuong-452.html.]
Tiểu Tứ và những khác vẫn an , nàng quyết định đưa Xuân Ngọc về kinh thành , tìm gặp Lão Đại. Không ba bọn họ hiện giờ .
Lâm Vân Thư thúc ngựa phi nước đại, đến sáng sớm thì về đến kinh thành. Đùi nàng cọ sát đến mức rớm m.á.u nhưng nàng vẫn dừng .
Kinh thành lúc canh phòng nghiêm ngặt.
nàng nhanh chóng phát hiện nhiều dân kiểm tra kỹ lưỡng mới thành. Nàng yên tâm hơn nhiều.
Nàng chỉnh y phục, xếp hàng chờ đến lượt .
Tên lính gác thấy con ngựa của nàng trợn tròn mắt. Con ngựa lông óng mượt, đuôi dài như rong biển, mỗi bước đều mạnh mẽ. Ai chút hiểu về ngựa đều nhận đây là một con ngựa quý hiếm.
Mấy nha dịch vây quanh nàng, dò hỏi: "Ngươi là ai? Con ngựa từ mà ?"
Một tên lính khác lật xem tấm thẻ treo cổ ngựa, đó khắc những chữ Kim sắc, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, "Đây là ngựa của Kim Quốc."
Lâm Vân Thư tỏ vẻ kinh ngạc, nuốt nước miếng, chỉ về phía và : "Ta gặp con ngựa ở cách thành hai mươi dặm. Ta là nghèo khó nên bán nó để kiếm chút tiền." Thủ thành quan sát nàng, thấy giọng mang âm hưởng của Nguyệt quốc, liền hỏi: "Ngươi là ai?"
Lâm Vân Thư đáp: "Ta là nương tử của huyện lệnh huyện Diêm Kiệm. Hôm qua khỏi thành chút việc." Nói đoạn, nàng đưa hộ tịch của cho xem.
Người lính kiểm tra kỹ hộ tịch, thấy đó con dấu của quan phủ, mới tin tưởng. Hắn nhường đường cho nàng, : "Mời ."
Lâm Vân Thư vội thành, nàng chỉnh sắc mặt hỏi: "Các vị, các ngươi mua con ngựa ? Ta bán với giá chăng cho."