Tuy theo quan điểm của , việc định án cơ sở vững chắc, song vụ án xảy ban đêm, nhân chứng. Cũng thể kẻ đường vãng lai gây án mà ai . Khả năng là tồn tại.
Giữa lúc đang trò chuyện, bên trong nhà lao bỗng vọng tiếng cãi vã ồn ào.
Triệu Phi vỗ bàn: "Ta xem một lát."
Y ở hành lang lắng , tiếng cãi vã càng lúc càng lớn dần. Triệu Phi hiệu cho những còn .
Lão Tam vội vã chạy đến, vặn thấy Tôn Đại Lang chế giễu: "Mẹ ngươi độc như rắn rết, miệng lời nào tử tế. Ta qua nhà ngươi, ngươi cũng chửi một trận. Cái miệng độc địa như , cho bà nếm phân cũng là điều hợp tình hợp lý."
Hồ Điền giận dữ lao tới định đánh với , song thể chất nhỏ bé, địch nổi Tôn Đại Lang, chớp mắt đẩy ngã xuống đất.
Lão Tam gõ song sắt nhà lao, khẩy Tôn Đại Lang: "Làm ? Rốt cuộc chịu thừa nhận tội g.i.ế.c ư?"
Tôn Đại Lang nào kẻ ngu , nhanh chóng nhận gài bẫy. Song, hề tỏ chút hối hận nào. Đến ngày hôm , Tôn Đại Lang liền khai nhận bộ quá trình gây án.
Mèo Dịch Truyện
"Ngươi sát hại Hồ lão thái và Hứa đại nương, há chẳng vì bọn họ ngược đãi con dâu ư?"
"Bọn họ miệng lưỡi độc địa, cứ luôn mắng chửi khác là tiểu nhân, song kỳ thực kẻ độc ác nhất chính là bọn họ. Con dâu của bọn họ cũng là phận , chăm chỉ chịu khó, mà chúng mắng nhiếc thậm tệ. Vì chữ hiếu, các nàng dâu chỉ đành nhẫn nhịn cam chịu. Bọn họ thật sự quá đáng mà." Tôn Đại Lang thản nhiên , nét mặt bình tĩnh lạ thường.
Lão Tam khẽ thở dài: "Thê tử ngươi tạ thế như thế nào?"
Ta tìm hồ sơ nghiệm thi. Ngỗ tác khi ghi chép là do bệnh mà chết, song theo lời ông , bấy giờ chỉ là tùy tiện ghi bừa, Huyện lệnh năm đó cũng chẳng mấy để tâm. Còn nguyên nhân chân chính dẫn đến cái c.h.ế.t của thê tử Tôn Đại Lang, vì thời gian trôi qua quá lâu, ngỗ tác cũng thể nhớ rõ.
Tôn Đại Lang lộ rõ vẻ đau khổ tột cùng, gò má đen sạm vì phẫn nộ, tay siết chặt. "Nàng kế hãm hại mà chết. Nếu kế cho nàng dùng nước ấm mùa đông, còn bắt nàng bờ sông giặt y phục, thì Thạch Đầu ngã xuống sông mà c.h.ế.t đuối? Thê tử vì cứu con mà nhiễm phong hàn. Sau đó, vì chịu nổi nỗi đau mất con, nàng nuốt độc tự vẫn."
Mọi mặt tại đây đều lặng thinh một hồi, Tiểu Tứ khẽ thở dài: "Phụ nhân quả thực xứng đáng gọi là mẫu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phan-dau-tro-thanh-cao-menh-phu-nhan-nuoi-bon-con-trai/chuong-407.html.]
Lão Nhị bên cạnh đang ghi chép lời khai, bèn ngước Tôn Đại Lang: "Cớ ngươi tay sát hại luôn kế của ?"
Kẻ mà căm hận nhất, há chẳng chính là kế ư? Giết khác thì dứt khoát như , cớ chần chừ đối với kế của ?
Tôn Đại Lang vẫn giữ im lặng, chẳng một lời.
Vì thừa nhận tội , Tôn Đại Lang khó tránh khỏi án tử hình.
Hồ Điền khỏi lao nửa tháng, Lão Tam tình cờ gặp đường trở về nhà. Lão Tam dặn dò: "Về , ngươi hãy sống tử tế với thê tử và con cái. Lòng đổi nhanh lắm, chớ đợi đến lúc lâm cảnh khốn khó mới nhận điều đó."
Ai ai cũng giới hạn của riêng . Hồ nương tử tuy bề ngoài hiền lành, song vì hai cô con gái, nàng chịu đựng những đắng cay khổ sở hơn bất cứ ai.
Hồ Điền vẫn tỏ thái độ khinh thường. Lão Tam khẽ thở dài, hạng như Hồ Điền thì khó lòng khuyên nhủ, gia đình e rằng khó lòng yên .
Dứt lời, Lão Tam thúc ngựa rời , bụi đất cuồn cuộn bay mù mịt.
Hồ Điền tức giận cất lời: "Sao hẹp hòi như , chẳng lẽ thể tiễn một đoạn đường ?"
Khi về đến nhà, Hồ Điền thấy cửa phủ khóa chặt, bèn tức tốc hỏi thăm hàng xóm láng giềng. Trước đây, Liễu đại nương chẳng mấy bận tâm đến , nhưng khi Hồ lão thái khuất núi, vì lòng trắc ẩn, bà mới tiết lộ: "Thê tử ngươi rời lâu . Có lẽ trở về nhà đẻ chăng."
Hồ Điền tức giận đến điên : "Ta ở trong lao nửa tháng trời, nàng chẳng thèm đến thăm một nào. Mà còn tâm tư trở về nhà đẻ ư? Con đàn bà đó quả thực đánh thành thật."
Liễu đại nương nhếch mép khinh bỉ đáp: "Cửa bếp nhà ngươi chẳng ngươi khóa kín ? Nàng mà mở ?"
Hồ Điền vẫn chẳng thể tin nổi: "Mẹ rời , chẳng lẽ nàng thể phòng tìm chìa khóa ư?"