Tiểu Tứ trở về phủ thành ngày thứ hai, còn Lão Tam thì trở về từ huyện Tây Phong.
Lão Tam mang về một tin vui: "Năm nay vụ mùa bội thu, bắp ngô, khoai lang đỏ và khoai tây mà chúng trồng đều bán giá cao, gấp mười so với lúa mì. Người dân xung quanh đều đỏ mắt ghen tị, nhiều còn cướp. Vì , tộc trưởng mở một cửa hàng lương thực ở trong thành."
Cả nhà ai nấy đều hân hoan.
Lão Nhị tỏ ngạc nhiên: "Huyện của chúng cửa hàng lương thực từ mấy chục năm nay, xưa khi mở tiệm, cất công tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn tìm một cửa hàng ưng ý. Tộc trưởng thể thuê cửa hàng?" Lão Tam về phía Tiểu Tứ, khuôn mặt chất phác lộ một chút ý , giải thích cho : "Không thuê, mà là mua. Cũng nhờ Lục gia. Sau khi Lục gia chia gia sản, một con thứ thừa hưởng cửa hàng và ruộng đất. Hắn sa thải chưởng quầy cũ, tự quản lý nhưng việc kinh doanh khởi sắc, cuối cùng đành bán tiệm buôn. Tộc trưởng chúng mua tiệm . Tộc trưởng còn mời chưởng quầy cũ để tiếp tục quản lý cửa hàng. Lương thực của chúng cũng bán ở cửa hàng . Bây giờ việc kinh doanh phát đạt."
Tiểu Tứ sớm đoán chuyện , bởi y và những thứ tử khác của Lục gia vốn liên can gì, thành thử cũng chẳng mấy để tâm. Y chỉ lo lắng duy nhất một : "Lục Văn Phóng ?”
Lão Tam vốn ít sách, khó lòng hình dung, bèn đáp: "Hắn ngày càng giống một vị chủ nhân buôn bán, híp mắt, nhưng những của đều e ngại. Nếu gặp , e rằng sẽ chẳng thể nhận ."
Mèo Dịch Truyện
Tiểu Tứ an lòng, mỉm rót cho Lâm Vân Thư, : "Cũng là nhờ nương. Nếu nương kiên trì trồng những loại lương thực , e rằng chúng vẫn còn lo toan kế sinh nhai."
Lão Tam một điều thắc mắc: "Thưa nương, nương gửi thư cho tộc trưởng, bảo ông đổi sang trồng lúa mì là vì lẽ gì? Sao tiếp tục trồng ngô, khoai lang và khoai tây?”
Lâm Vân Thư sang Lão Đại, khuyến khích : "Lão Đại, con ."
Lão Đại kinh doanh buôn bán mấy năm nay, cũng dần lĩnh hội vài điều về đạo lý thương nghiệp. Lúc , thấy nương hỏi, trầm ngâm suy nghĩ thật kỹ đáp: "Nếu tất cả đều đổ xô trồng những thứ , những giống lương thực khác sẽ trở nên khan hiếm. Vật hiếm thì tất yếu sẽ quý, giá cả ắt hẳn sẽ tăng cao hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phan-dau-tro-thanh-cao-menh-phu-nhan-nuoi-bon-con-trai/chuong-280.html.]
Lão Tam vội vàng hỏi: "Vậy chẳng chúng sẽ chịu tổn thất ?"
Lão Đại lắc đầu: "Hạt giống dù đắt đỏ hơn nữa thì lượng cũng hạn, há chẳng thể quý giá mãi ? Hơn nữa, như lời , ngô khoai các loại sản lượng cũng cao, dẫu đem bán thì để cho gia đình dùng cũng đủ."
Lão Tam lúc mới yên tâm.
Lâm Vân Thư rút một xấp ngân phiếu từ trong ống tay áo, khẽ thở dài: "Tiếc , đất hoang ở huyện Tây Phong chẳng còn một tấc. Nếu , gia đình thể mua thêm thật nhiều ruộng ."
Chẳng trách xưa ai ai cũng ưa chuộng việc mua ruộng đất. Ruộng đất ví như những con gà mái đẻ trứng vàng, chỉ cần tìm quản lý đáng tin cậy, mỗi quý đều thể thu về một khoản thu nhập nhỏ.
Lão Tam gãi đầu, khiêm tốn thỉnh giáo: "Hiện giờ chúng đang ở huyện Diêm Kiệm, cớ mua ruộng đất ở đây?"
Lâm Vân Thư kịp cất lời, Lão Nhị giải thích cặn kẽ cho : "Ruộng ở huyện Diêm Kiệm đều thuộc về những gia đình giàu , quyền thế. Ruộng chính là căn cơ của một gia tộc, nếu đến lúc cùng quẫn thật sự, e rằng họ sẽ chẳng đời nào chịu bán ."
Lão Tam chợt nhớ lời của tú tài trong tiệm cơm khi về bản . Tú tài khoe rằng cày ruộng dùi mài kinh sử, giọng điệu ngập tràn vẻ tự hào. Vị tú tài còn thêm rằng, điền sản dồi dào cũng là một loại thế lực bất khả khinh. Nghe , Lão Tam khẽ thở dài: "Trên đường đến đây, trông thấy ít đất hoang bỏ trống. Thật đáng tiếc khi những mảnh đất nhiễm mặn."
Kẻ thốt những lời lẽ vô tâm, nhưng vô cùng để ý.
Lâm Vân Thư đang vuốt ve chiếc chén men ngọc trong tay, bỗng chốc khẽ dừng .