Đang chuyện, Thôi Uyển Dục bỗng cảm thấy bụng cồn cào, mặt nàng đỏ bừng vì ngượng.
Tiểu Tứ vội vàng dừng lời, đỡ nàng dậy: "Nàng dùng bữa . Ăn xong sẽ kể tiếp cho nàng ."
Thôi Uyển Dục gật đầu, vài bước , âu lo : "Thế tử của Tín Vương tuy còn trẻ nhưng lòng chẳng kẻ lương thiện. Phụ liệu ?"
"Ta bàn bạc với nhạc phụ về việc tăng cường phòng ." Tiểu Tứ dìu nàng ngoài, đoạn trấn an: "Lần bọn chúng thất bại, trong thời gian ngắn ắt hẳn sẽ dám hành động nữa ."
Thôi Uyển Dục lúc mới nhẹ nhõm thở phào: "Vậy thì quá ."
Đêm khuya gió lạnh rít gào, cành cây bên ngoài khua kẽo kẹt ngừng.
Tiểu Tứ ngắm vầng trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ, lòng khỏi chùng xuống. Y nhận độ lượng như bản vẫn tưởng.
Ngay từ khi phát hiện những dấu chân , y sinh nghi và nổi giận, chọn cách rời .
Bước khỏi thư phòng, y quanh căn nhà. Nhớ những lời sư dặn dò, y dần lấy bình tĩnh, cẩn trọng xem xét việc. Phải thừa nhận rằng, kế sách của Lý Minh Ngạn vô cùng xảo quyệt. Hắn đoán trúng tâm lý của Tiểu Tứ, và chính y cũng suýt chút nữa sa bẫy.
Hắn đang báo thù cho Tín Vương. Vì tạm thời thể đối đầu với Thái hậu, bọn chúng chọn Tiểu Tứ mục tiêu dễ công kích. Từ nay về , y càng thận trọng hơn để tránh hãm hại nữa.
Mèo Dịch Truyện
Sáng sớm hôm , Tiểu Tứ liền đưa Thôi Uyển Dục rời khỏi phủ thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phan-dau-tro-thanh-cao-menh-phu-nhan-nuoi-bon-con-trai/chuong-279.html.]
Mặc dù tên sai vặt báo tin mẫu y bệnh nặng biến mất dấu vết, nhưng nếu bà thật sự bệnh nặng thì thể đến đây? Y cưỡi ngựa đến huyện Diêm Kiệm, theo là hơn mười hộ vệ.
Thôi Uyển Dục đang mang thai, thêm đường xá tuyết phủ, nên di chuyển chậm hơn. Nàng đến huyện Diêm Kiệm muộn hơn Tiểu Tứ bốn ngày.
Cách Tết còn sáu ngày, Tiểu Tứ nhận công văn khẩn từ Thôi đại nhân.
Hoàng thượng dường như trút hết cơn thịnh nộ về cái c.h.ế.t của Tín Vương lên đầu Cao Bỉnh Nhân. Mặc dù gia tộc Tín Vương mặt cầu xin, nhưng bộ Cao gia đều gặp bi kịch thảm khốc.
Cao Bỉnh Nhân kết tội cấu kết thổ phỉ, buôn lậu muối, và mưu đồ phản loạn. Toàn bộ nam giới mười tuổi trong gia tộc xử tử, nữ nhân sung giáo phường kỹ nữ, còn bản lăng trì xử quyết.
Mặc dù Cao phu nhân chủ động tố cáo Tín Vương và lập công chuộc tội, nhưng vì câu "Phụ nhân lòng hiểm độc thế thể khai ân" của Hoàng thượng, nên nàng giảm tội.
Tiểu Tứ cũng chẳng thể gì hơn, chỉ đành sắp xếp cho Cao phu nhân việc trong nhà bếp. Coi như đó là một chút đền đáp cho việc nàng chủ động tự thú.
Toàn bộ tài sản của Cao gia tịch thu và bán đấu giá. Tiểu Tứ thu mua tất thảy với giá thị trường. Theo lẽ thường, những tài sản tịch thu vốn quan phủ bán rẻ cho các viên ngoại quen. Tuy nhiên, bởi gia đình Tiểu Tứ giá thị trường để mua, nên những viên ngoại thể mua với giá hời? Các viên ngoại vô cùng tức giận, cho rằng tham lam và chẳng điều.
Thực cũng vài tên viên ngoại chịu đầu hàng, bằng lòng trả giá thị trường để mua tài sản, đổi thì Tiểu Tứ đánh giá cao hơn một chút.
Ngoại trừ Cao Bỉnh Nhân, ba tên cướp khác đều kết cục thê thảm. Chúng chặt đầu, t.h.i t.h.ể treo lên cửa thành, phơi thây ba ngày để răn đe. dịp cuối năm, nhiều dân đổ về thành mua sắm đồ Tết. Nhìn thấy những cái đầu treo, họ sợ đến nỗi dám ngẩng đầu lên, lo sợ sẽ gặp ác mộng khi về nhà.
Những tên cướp từ các ngọn núi khác vốn định thành để thăm dò tình hình, nghĩ rằng nhân dịp Tết, dân sẽ chút tiền dư, chúng định sẽ tay. Thế nhưng, khi thấy ba tên cướp treo cổ, chúng hoảng sợ đến mức co rúm suốt mấy tháng. Kho lương của chúng cạn kiệt, nhân cơ hội để kiếm thêm một chút, nhưng giờ đây chỉ đành về nhà đón Tết trong cảnh đói khổ.