Tiểu Tứ trong lòng càng thêm hổ thẹn. Ban đầu, cứ ngỡ rằng tới huyện thành sẽ dễ dàng dẫn nha dịch bắt cướp, nào ngờ sự việc chẳng thuận buồm xuôi gió như ý .
Lão Nhị thấy Tiểu Tứ vẫn biểu hiện gì, bèn mỉm Lão Tam, cất lời: "Tam , chúng cũng định thành việc. Chi bằng cùng với chúng ."
Lão Tam gật đầu.
Ba cùng tới tiêu cục trong thành, hỏi han về tình hình.
Hay tin bọn tiêu diệt bọn cường đạo, quản sự tiêu cục liền lắc đầu lia lịa như trống bỏi, khẩn khoản: "Bọn cướp hung ác vô cùng, ngay cả quan phủ còn chúng sát hại. Làm tiểu nhân dám đối đầu với chúng chứ?"
Lão Tam khuyên nhủ: "Ngươi tóm gọn chúng ngục, để việc vận chuyển hàng hóa an hơn ư?"
Quản sự nhạt một tiếng, đáp: "Nếu bọn cường đạo, thì tiêu cục của chúng ắt sẽ ế ẩm. Chính vì chúng, nhiều mới cần tới chúng để vận chuyển hàng hóa an . Dù thì bảo đảm an vẫn là yếu tố trọng yếu nhất."
Lời lẽ quả thực vị tư lợi. Lão Tam tức đến tái xanh mặt mũi, rút thanh kiếm chỉ thẳng mũi quản sự, quát: "Vì lợi ích riêng mà ngươi chẳng màng đến sống c.h.ế.t của dân lành. Ngươi chẳng chút nghĩa khí giang hồ nào cả, thật đáng hổ thẹn cho danh tiếng tiêu sư!"
Trong giới tiêu sư một quy tắc bất thành văn: nếu tiêu sư ở nơi khác gặp nạn mà cầu cứu tiêu cục địa phương, ắt tương trợ. Bằng , sẽ coi là kẻ thiếu nghĩa khí giang hồ.
Quản sự sợ đến tái mét mặt mày, mồ hôi túa như tắm, vội lùi hai bước, lắp bắp: "Tiểu nhân chỉ kiếm miếng cơm manh áo thôi, kính xin các vị tha cho!"
Sợ Lão Tam thật sự tay hại quản sự, Lão Nhị vội kéo phía , căn dặn: "Đừng nóng tính." Lão Nhị về phía quản sự, cất lời: "Chúng cũng chẳng bắt các ngươi công. Nếu các ngươi giúp đỡ, chúng sẽ trả công năm lượng bạc. Nếu ai thương, chúng sẽ chi trả bộ phí tổn. Nếu chẳng may hy sinh, chúng sẽ cấp một trăm lượng bạc."
Với hai lượng bạc, một gia đình ba thể sống thoải mái suốt một năm, điều kiện xem vô cùng hậu hĩnh.
Sắc mặt quản sự dường như phần nới lỏng, nhưng đó vẫn khéo léo từ chối: "Chư vị đưa điều kiện thật đấy, song đối với chúng mà thì chẳng khác nào mổ gà lấy trứng. Chẳng lợi lộc gì mấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phan-dau-tro-thanh-cao-menh-phu-nhan-nuoi-bon-con-trai/chuong-231.html.]
Lão Nhị và Tiểu Tứ , cáo từ quản sự.
Lão Tam trừng mắt quản sự một cái theo chân hai .
Ra khỏi tiêu cục, Tiểu Tứ khẽ thở dài, cảm thán: "Ngoài binh lính thì tiêu sư là những kẻ võ công trác tuyệt nhất. Vậy mà ngay cả họ cũng chẳng tay tương trợ. Con đường tiêu diệt bọn cường đạo xem chừng càng thêm gian nan."
Mặc dù trong lòng vẫn phẫn nộ, Lão Tam hề tỏ thất vọng, vỗ vai Tiểu Tứ, động viên: "Các đừng nản chí, nương một kế sách khác."
Tiểu Tứ ngạc nhiên hỏi: "Kế sách gì? Sao nương tiết lộ cho chúng ?"
Lão Tam gãi đầu, đáp: "Ta hỏi nương, nương chỉ "Thiên cơ bất khả lộ"." Tiểu Tứ trong lòng càng thêm hiếu kỳ.
Lão Nhị quạt phe phẩy, trầm giọng: "Bọn cường đạo dễ đối phó như . Trước mắt, chúng hãy bắt tên trộm ." Lão Nhị sang Lão Tam, hỏi: "Tam , nghĩa hiệp Triệu Phi chăng?"
Lão Tam gật đầu, đáp: "Dĩ nhiên là . Trong giang hồ , ai mà chẳng danh tiếng của . gần hai năm qua, chốn giang hồ, vị đại hiệp cướp của kẻ giàu chia cho nghèo nổi danh nhất chính là . Nói về danh tiếng, còn lừng lẫy hơn cả và Tam tẩu nữa là."
Năm , một ác bá ở một vùng thôn dã, đủ điều tàn ác. Triệu Phi tin, ba quyền hai cước đánh bại gã, cứu hơn mười cô nương thoát khỏi kiếp nạn, lấy hết tiền tài của tên ác bá chia cho những dân khốn khổ.
Năm ngoái, từng cướp một kho muối lậu ở phủ Đại Danh, đem bộ muối chia cho những kẻ yếu thế...
Lão Tam tường thuật tỉ mỉ những việc nghĩa Triệu Phi . Phần lớn đều là những hành động hào hiệp, dùng võ công cao cường để tương trợ dân nghèo. Đặc biệt hơn, Triệu Phi bao giờ coi sinh mạng con như cỏ rơm.
Mèo Dịch Truyện
Trong khi kể, gương mặt Lão Tam đầy vẻ khâm phục và tán thưởng.
Lão Tam cảm khái , "Ta vẫn luôn ngưỡng mộ cách sống của , mong dịp giao đấu võ nghệ cùng . Tiếc rằng quan phủ khắp nơi đang truy nã , nên cơ hội hội ngộ."