Ngoại truyện - Góc của Tiêu Hành
"Điện hạ! Điện hạ hãy suy nghĩ ! Thân phận của ả y nữ rõ ràng, đột ngột lập phi tần, e rằng sẽ gây tranh cãi trong triều đình, càng sợ..."
"Đủ !" Bút ngự phê gạch một vệt đỏ chói mắt tấu chương, mực gần như thấm qua giấy. Ta ngắt lời vị lão thần tâm phúc đang lải nhải ngừng, giọng lạnh như mặt sông đóng băng, "Cô quyết."
"..."
"Nàng cứu mạng cô." Ta ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đầy lo lắng bậc thềm, "Thế là đủ ."
Đủ? Đương nhiên đủ.
Đêm đó mưa như trút nước, trong Hồi Xuân Đường tràn ngập mùi thuốc cỏ dại rẻ tiền và mùi m.á.u tanh nồng nặc. Đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng, lực mạnh khi bóp lấy cằm , và đôi mắt vẻ hoảng sợ nhưng thực chất sâu thấy đáy... giống như một con rắn độc ẩn trong bóng tối. Khi nàng mở miệng uy hiếp, mấy tiếng chim hót đột ngột và quy luật ngoài cửa sổ giống như ám hiệu ngừng .
Một ả y nữ nhỏ bé, hành tung của ? Và dám, thể trong tình huống đó, bóp trúng tử huyệt của một cách chính xác đến ?
Cái mạng lưới lưng nàng dệt thật kín kẽ.
Cưới nàng? Tốt thôi. Chiếc lồng vàng của Đông cung , để nhốt một con chim mang lòng quỷ thì gì thích hợp hơn. Cô sẽ xem xem, nàng thể gây sóng gió gì.
Màn trình diễn vụng về của nàng thật buồn . Hất canh, lấy lòng, đêm khuya lén lút thư phòng... Mỗi "ngoài ý " đều mang dấu vết sắp đặt cẩn thận. Đằng đôi mắt vẻ si mê đó, ẩn chứa quá nhiều sự tính toán che đậy .
Trong đêm tân hôn, bóp lấy chiếc cổ mảnh mai của nàng. Cảm giác lạnh lẽo và yếu ớt, như chỉ cần dùng sức là thể bẻ gãy. Sự kinh hãi đột nhiên hiện lên trong mắt nàng là thật, nhưng ở nơi sâu hơn, giống như một cái giếng cổ sâu thẳm, chút gợn sóng. Ta nàng cố tỏ bình tĩnh, khuôn mặt nàng ửng đỏ vì ngạt thở, trong lòng nửa phần thương xót, chỉ sự chế giễu lạnh lùng.
Vị trí , nàng thể vững mấy ngày?
Nàng quả nhiên "thất vọng". Bị ám sát ở trường săn, động tác nàng lao tới đỡ tên, nhanh đến kinh ngạc, cũng... quyết liệt đến kinh ngạc. Xương vai xuyên thủng, m.á.u tươi ngay lập tức nhuộm đỏ bộ đồ cưỡi ngựa mỏng manh của nàng. Khoảnh khắc đó, ôm lấy cơ thể nàng đang co quắp và run rẩy vì đau đớn, khuôn mặt nàng tái nhợt ngay lập tức, bức tường băng giá trong lòng , mà nứt một khe hở nhỏ.
Là khổ nhục kế ? Để lấy lòng tin của ? Cái giá trả quá lớn.
Khi thái y xử lý vết thương, nàng đau đến vã mồ hôi lạnh, hàng mi dài ướt đẫm, cắn chặt môi chịu lên tiếng. Vẻ quật cường đó, mà khiến một thoáng thất thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phai-long-gian-diep-thai-tu-phi/chuong-9.html.]
Nỗi nghi ngờ sâu sắc hơn nảy sinh trong lòng. Hướng nàng lao tới, thời điểm... quá chính xác. Hơn nữa, chiếc ngọc bội hình rồng cực kỳ quan trọng ở thắt lưng ... cánh mà bay trong lúc hỗn loạn. Tìm kiếm kết quả.
Là nàng.
Chút cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng ngay lập tức sự cảnh giác lạnh lùng bao phủ. Thủ đoạn lắm. Tô Linh.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Số nàng lén lút thư phòng ngày càng thường xuyên. Mỗi , đều "tình cờ" "ngủ say" ghế tựa. Lắng tiếng bước chân nhỏ gần như hòa màn đêm, cảm nhận ánh mắt đó dừng mặt thật lâu. Nàng tưởng rằng thần quỷ .
Cho đến đêm hôm đó.
Ánh trăng lạnh lẽo. Ta nhắm mắt, thở dài và đều đặn. Động tác nàng phác họa bản đồ phòng thủ biên giới nhẹ, tập trung. Tiếng giấy sột soạt nhỏ trong thư phòng c.h.ế.t lặng đặc biệt rõ ràng.
Xong . nàng rời ngay.
Một luồng thở nhẹ, mang theo mùi thuốc cỏ thoang thoảng gần. Nàng dừng bên ghế tựa. Rất gần. Gần đến mức thể cảm nhận ấm yếu ớt tỏa từ nàng.
Nàng đang .
Ánh mắt đó còn là sự dò xét lạnh lùng, còn là sự lấy lòng cố ý. Một sự tập trung kỳ lạ, nhiệt độ, lướt qua mặt như lông vũ. Thời gian dường như ngưng đọng. Nàng lâu. Lâu đến mức... gần như thể kiểm soát nhịp tim của chính .
Một bàn tay lạnh lẽo, mang theo một chút run rẩy khó nhận , từ từ nâng lên, lơ lửng phía giữa hai lông mày của .
Nàng gì?
Khoảnh khắc đó, lớp băng trong lòng dường như phát tiếng nứt vỡ nhỏ. Một sự rung động kỳ lạ, mang theo sự nóng bỏng, đột nhiên va lồng ngực, gần như khiến mất kiểm soát. Ta dùng một ý chí cực lớn để duy trì vẻ ngoài "ngủ say".
Cuối cùng nàng vẫn thu tay . Nàng bỏ chạy như một con thỏ hoảng sợ.
Trong bóng tối, từ từ mở mắt, về phía cánh cửa bí mật nơi nàng biến mất, trong lồng n.g.ự.c còn sót sự rung động kỳ lạ đó và một chút... mất mát mà ngay cả bản cũng từng nhận .
Tô Linh, rốt cuộc nàng là ai? Và ... gì từ ?
Tin tức về cuộc binh biến ở quân doanh kinh thành truyền đến khi đang phê duyệt tấu chương. Vết mực son đầu bút lan giấy một mảng đỏ chói mắt như một điềm báo.