Chính là ở đây. Nàng chép xong bản đồ, nhưng rời . Dưới ánh trăng, nàng thật lâu, đầu ngón tay lơ lửng phía giữa hai lông mày của ...
Quỷ thần xui khiến, đến bàn sách. Kéo ngăn kéo bí mật ở tầng cùng , nơi từng ai chạm .
Bên trong bí mật, chỉ một gói vải thô bình thường, thậm chí cũ.
Đầu ngón tay chạm tấm vải thô ráp, khẽ run rẩy.
Mở từng lớp .
Bên trong nửa chiếc bánh khô cứng, mép bánh thô ráp lặng lặng đó. Bánh màu xám vàng, tỏa mùi chua đặc trưng của ngũ cốc lâu năm.
Cánh cổng ký ức đột ngột mở toang.
Mười năm . Đường cái ở ngoại ô kinh thành. Cơn mưa lớn tạnh.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Thiếu niên thái tử vi hành về kinh, xe ngựa đến chỗ bùn lầy. Bên đường một đứa bé ăn mày gầy gò co ro, ướt sũng, bùn đất bám đầy khuôn mặt nhỏ rõ, chỉ đôi mắt to đến kinh ngạc, trống rỗng lên trời, như thể từ bỏ sự giãy giụa.
"Dừng xe." Thiếu niên vén rèm xe.
"Điện hạ, nơi thích hợp..."
"Mang lương khô của đến đây." Thiếu niên ngắt lời thị vệ, nhận lấy nửa chiếc bánh cứng của quân đội mà ăn hết từ tay tùy tùng. Nhảy xuống xe ngựa, dẫm lên bùn lầy, đến mặt đứa bé ăn mày.
Đứa bé ăn mày dường như kinh động, ngơ ngác mặt . Trong đôi mắt trống rỗng đó, phản chiếu bóng hình thiếu niên áo gấm hoa lệ, ngay lập tức dâng lên sự kinh hoàng và đề phòng tột độ, như một con thú nhỏ giật mà co rúm phía .
Thiếu niên xổm xuống, cố gắng dịu giọng , đưa nửa chiếc bánh trong tay : "Cho. Ăn ."
Đứa bé ăn mày chằm chằm nửa chiếc bánh đó, đột ngột ngước lên thiếu niên, trong mắt tràn đầy sự thể tin và một sự cảnh giác sâu sắc, như thể quá quen với việc phận trêu đùa. Nàng động đậy.
Thiếu niên kiên nhẫn cầm chiếc bánh, nước mưa trượt xuống chiếc cằm tinh tế của nàng. Một lúc lâu , đứa bé ăn mày như thể cuối cùng xác nhận điều gì, đột ngột vươn tay , giật lấy nửa chiếc bánh, siết chặt, dùng bộ sức lực nắm chặt trong lòng bàn tay! Như thể đang nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, nắm lấy cả thế giới! Sau đó, nàng thèm thiếu niên lấy một cái, lảo đảo chạy sâu trong rừng cây bên đường, biến mất thấy tăm .
Thiếu niên tại chỗ, bóng dáng nhỏ bé, hoảng loạn chạy trốn biến mất trong rừng rậm, nước mưa ướt áo gấm của . Thị vệ bước tới, thôi.
"Đi thôi." Thiếu niên , giọng bình tĩnh.
Một đoạn nhỏ. Giống như một hòn đá ném hồ sâu, ngay lập tức lãng quên trong lịch trình bận rộn của thái tử đế quốc. Nửa chiếc bánh đó, đứa bé ăn mày trong bùn lầy đó, đôi mắt to đầy kinh hoàng và đề phòng đó... từ lâu chìm sâu trong lớp bụi của ký ức.
Cho đến khi...
Cho đến đêm mưa bão ở Hồi Xuân Đường đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phai-long-gian-diep-thai-tu-phi/chuong-13.html.]
Cho đến khi nàng bóp cằm , dùng lời uy h.i.ế.p lạnh lùng để che giấu một chút run rẩy khó nhận trong giọng .
Cho đến đêm tân hôn nàng bóp cổ, sự quật cường ẩn sâu, bọc trong sự sợ hãi trong mắt nàng.
Cho đến khi nàng lao mũi tên ở trường săn, dáng vẻ bất chấp tất cả đó.
Cho đến khi... nàng đêm khuya lén lút thư phòng, ánh trăng chằm chằm dung nhan lúc ngủ, đầu ngón tay lơ lửng...
Cho đến khi câu "cam tâm tình nguyện", sự tuyệt vọng và đau khổ tột cùng trong mắt nàng…
Hóa … là nàng.
Hóa nửa chiếc bánh tầm thường, sớm lãng quên, trở thành gông cùm mà cả đời nàng thể thoát . Khiến nàng bò dậy từ vũng bùn lầy, khiến nàng học y thuật, khiến nàng từng bước một, bất chấp việc biến thành một con rắn độc, cũng chui Đông cung tàn bạo , đến bên cạnh .
Không để g.i.ế.c .
Không để lật đổ.
Chỉ là để… đến gần tia sáng le lói từng chiếu rọi vực sâu tuyệt vọng của nàng, mười năm trong bùn lầy?
Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, lạnh lẽo chiếu lên nửa chiếc bánh khô trong lòng bàn tay. Cảm giác thô ráp cấn da thịt.
Ta siết chặt, siết chặt nó. Các khớp ngón tay vì dùng lực quá mức mà chuyển sang màu trắng bệch, khẽ run lên. Chiếc nhẫn kim loại lạnh lẽo cắm sâu bánh cứng rắn, phát tiếng vỡ vụn nhỏ, đến mức răng cũng đau nhói.
Mười năm…
Một cuộc tình đơn phương lấy mạng sống tiền cược.
Một cuộc lao tới với lớp giáp bằng lời dối, và lưỡi kiếm bằng sự tính toán.
Một ván cờ c.h.ế.t chóc… ngay từ đầu định sẵn là lời giải.
Chất lỏng ấm nóng trào khỏi hốc mắt mà dấu hiệu báo , nóng bỏng trượt qua khuôn mặt lạnh lẽo, rơi xuống nửa chiếc bánh khô trong lòng bàn tay, loang một vết màu sẫm đầy tuyệt vọng.
Trong bóng tối, bóng cao lớn khom xuống, hai vai run rẩy dữ dội khó kiểm soát. Cổ họng phát tiếng nức nở dồn nén, như tiếng rên rỉ của một con thú thương, vỡ vụn và tuyệt vọng, khẽ vang vọng trong thư phòng trống trải, c.h.ế.t lặng.
Hóa …
Kẻ thua cuộc thảm hại…
Từ đến nay, chỉ .
-Hết-