Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ông Xã, Ôm Một Cái - Chương 65: Ông Xã, Ôm Một Cái

Cập nhật lúc: 2025-07-02 02:07:53
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù là Lộ Lê của lúc trước hay sau khi bị đụng xe, Trì Thầm Yến đều biết cô chưa từng gặp người xấu, chưa bị người lừa gạt bao giờ.

Lúc này, điện thoại báo tin nhắn.

Là thư ký Chu gửi qua.

Nói đã tìm được hành tung của phu nhân, đang ở một khách sạn 5 sao cách Tô Hà Loan không xa, hai tiếng trước cô đã dùng chứng minh thư để check-in vào khách sạn.

Thư ký Chu báo cáo xong, lại gửi địa chỉ khách sạn cùng số phòng qua cho Trì Thầm Yến.

Trì Thầm Yến rốt cuộc cũng thở hắt ra một hơi.

Nếu đã dùng chứng minh thư để check-in, vậy cô cũng không có ý trốn anh đến mức không để anh tìm thấy.

Nhưng vì sao lại không bắt điện thoại?

Trì Thầm Yến không nghĩ nhiều, liền lái xe đi đến khách sạn.

Anh vừa mới khởi động xe, điện thoại lại kêu.

Trì Thầm Yến nhận điện thoại.

Lần này, bên tai nghe truyền đến một giọng nữ mềm mại, giọng mũi dày đặc: “Ông xã.”

……

Lộ Lê ngồi trong phòng khách sạn.

Cô nhìn điện thoại hiện lên vô số cuộc gọi nhớ mà trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi lại.

Cô cũng không định bỏ nhà trốn đi, cũng không cố tình trốn, cô chỉ muốn ở một mình bình tĩnh một chút thôi.

Cô không muốn để người khác lo lắng.

Cho nên, sau khi nhắn tin cho Kiều Giai Nhất xong, cô liền gọi cho Trì Thầm Yến.

Trì Thầm Yến rốt cuộc cũng nghe được giọng cô, như mất đi mà tìm lại được, vô cùng vui mừng, cảm giác như trái tim đang treo lên cũng hạ xuống.

“Em đang ở khách sạn xx đúng không? Đợi một chút, anh liền qua đó.” Anh nói.

“Không, không cần!” Lộ Lê vừa nghe xong, liền cự tuyệt, hơn nữa không hiểu vì sao mới nghe giọng anh thôi mà nước mắt ban nãy vừa ngưng lại tuôn rơi rồi.

Cô một tay lau nước mắt, một bên nói: “Hu hu…ông xã không cần qua đây…hu hu…”

Cô khóc đến thở không nổi, nói ngắt quãng: “Em không có muốn…hu hu…bỏ nhà trốn đi…hức…Anh không cần đi tìm em…Em chỉ muốn….hu hu hu…ở một mình một lúc thôi.”

“Chúng ta…hu hu hu…trước mắt…cho nhau không gian…hức… để bình tĩnh một chút…có được không?”

Trì Thầm Yến nghe Lộ Lê khóc mà tim như bị ai nắm chặt: “Lộ Lê, em nghe anh nói…”

Lộ Lê không đợi nghe anh nói gì, liền cúp máy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ong-xa-om-mot-cai/chuong-65-ong-xa-om-mot-cai.html.]

Trì Thầm Yến nghe tiếng đô đô bên tai, anh nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nắm chặt vô lăng, liền chạy xe về phía khách sạn.

Lộ Lê cúp máy xong cũng tắt điện thoại, sau đó nằm trên giường khách sạn, cô không thể ngăn nổi cơn đau lòng, khóc đến ướt đẫm cả gối.

Chỉ là một lúc sau, cô nghe bên ngoài có tiếng đập cửa.

“Lộ Lê, là anh, mở cửa ra.”

“Em mở cửa ra, chúng ta cùng nhau nói chuyện có được không?”

Lộ Lê nghe được tiếng anh quen thuộc, biết anh tới rồi.

Cô vươn tay, lấy một cái gối khác trùm đầu lại, sau đó cong người lại như một con tép, vẫn cứ nức nở khóc đến run rẩy.

Cô ép mình bỏ qua tiếng đập cửa bên ngoài. Cô chỉ muốn ở một mình một chỗ, bình tĩnh lại thôi, không ngờ anh đã đến nhanh như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, cô gnhe thấy âm thanh quen thuộc kia trên đỉnh đầu: “Lộ Lê.”

Lộ Lê đột nhiên mở đôi mắt sưng đỏ vì khóc ra, gỡ cái gối đang che đầu, chậm rãi quay lại, thấy thân hình cao lớn của anh đã đứng bên mép giường.

Trì Thầm Yến đã nhờ người trong khách sạn mở cửa, lúc nhìn thấy thân ảnh đơn bạc của cô co lại thành một đoàn, trong lòng vô cùng đau đớn.

Anh vươn tay, muốn bế cô lên.

Lộ Lê thấy anh trên giường, cái gì mà không gặp, tới lúc nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, đột nhiên đứng dậy, nhào vào lòng anh.

Lộ Lê ôm cổ Trì Thầm Yến, cảm nhận được cái ôm quen thuộc, ngửi được mùi hương dễ chịu trên người anh, nức nở kêu: “Ông xã hu hu hu hu…”

Trì Thầm Yến vòng tay gắt gao ôm lấy Lộ Lê, không biết nên nói cái gì, chỉ không ngừng lẩm bẩm: “Thật xin lỗi.”

Lộ Lê khóc đến mệt mỏi.

Trì Thầm Yến hơi tách hai người ra, vuốt ve khuôn mặt nhỏ đã hồng lên vì khóc của Lộ Lê, hôn một chút lên đôi mắt đầy nước của cô.

Lộ Lê: “Em không có trách anh.”

Cô đã nghĩ cẩn thận rồi, cho dù có một Bạch Thiên Nghênh xuất hiện thì sao chứ? Chuyện kia đã qua lâu như vậy rồi.

Trì Thầm Yến đau lòng: “Anh xin lỗi, thật lòng xin lỗi.”

“Em chỉ là…hu hu hu….cảm thấy rất khổ sở.” Nước mắt Lộ Lê vất vả lắm mới nuốt ngược vào trong lại trào ra, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, “Tại sao… hu hu hu… tại sao mọi người đều nói anh không yêu em.”

Trì Thầm Yến ngẩn ra.

Lộ Lê lắc lắc đầu: “E,m, cũng không biết tại sao nữa, dù em có nói với bản thân là anh yêu em nhưng mà mọi người ai cũng bảo anh không yêu em.”

“Sao em lại không biết anh có yêu em hay không chứ.”

Cô cuối cùng cũng nhìn vào mắt anh, hỏi: “Ông xã, hu hu hu, anh có thật sự yêu em không?”

Trì Thầm Yến đối mặt với Lộ Lê, trong lòng đau đớn vô cùng. Cô khó chịu, anh cũng khó chịu không kém.

Loading...