Bé gái: “Thế à? Vậy tớ đi trước nhé, bye bye.”
Trì Đáo Đáo: “Bye bye.”
Có tiếng đóng cửa vang lên, là Trì Đáo Đáo tự mình đóng cửa.
Lộ Lê trừng mắt nhìn Trì Thầm Yến một cái, ý nói anh nhanh buông cô ra, hai người như vậy đem con bỏ một mình bên ngoài thì ra thể thống gì.
Tiếng bước chân của Trì Đáo Đáo hơi ngừng lại.
Lộ Lê đang chuẩn bị cắn người, đột nhiên nghe thấy giọng Trì Đáo Đáo truyền qua cửa.
“Ba ơi con ăn bánh quy có được không?”
Trì Thầm Yến bóp chặt hai má của Lộ Lê, đáp: “Có thể.”
Trì Đáo Đáo: “Ba ba cứ ở trong đó với mẹ nha, không cần quan tâm tới con, con sẽ ở đây đợi.”
“Con cũng sẽ không để người khác đi vào.”
Nói xong, có tiếng chân loạch xoạch chạy đi, Trì Đáo Đáo chạy đi ăn bánh quy.
Lộ Lê nghe Trì Đáo Đáo nói, mờ mịt nhìn Trì Thầm Yến: “?”
“Anh nói với thằng bé cái gì đó?”
Không những không thúc giục, mà còn kêu hai người cứ ở trong đó lâu một chút, còn không cho người khác vào phòng???
Trì Thầm Yến cười khẽ: “Không nói cái gì hết.”
“Chỉ nói là ba muốn ở chung với mẹ một lát, nói nó chờ một chút, không được đi vào, cũng không cho người khác vào.”
Trì Thầm Yến bóp eo nhỏ của Lộ Lê, hôn lên vành tai trắng nõn của cô, thấp giọng nói: “Cho nên cha con thì cớ gì phải cạnh tranh với nhau?”
“Hợp tác như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Lộ Lê nghe được hai mắt mở to.
Hợp tác á?
Trì Thầm Yến bây giờ đã hợp tác với Trì Đáo Đáo rồi á?
Hèn chi cô châm ngòi ly gián vô dụng, Trì Thầm Yến đã sớm nói chuyện với Trì Đáo Đáo rồi.
Trì Thầm Yến cúi đầu, tiếp tục hôn Lộ Lê.
Lộ Lê nức nở hai tiếng, tay siết chặt.
Trì Đáo Đáo, thằng nhóc không có lương tâm này, lỡ ba ở bên trong khi dễ mẹ thì sao, cứ thế mà mặc kệ hai người sao?
Thế giới này đã không còn thằng nhóc ngọt ngào của mẹ nữa rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ong-xa-om-mot-cai/chuong-193-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Lộ Lê cứ tưởng Trì Thầm Yến và Trì Đáo Đáo sẽ cùng nhau tranh sủng, ai dè Trì Thầm Yến đã sớm thu phục Trì Đáo Đáo, còn đem cô ăn sạch sẽ không nhả xương.
Người ta cầm d.a.o thớt còn cô là thịt cá, trước kia có Trì Đáo Đáo cứu cô, bây giờ Trì Đáo Đáo đã thành người giữ cửa cho Trì Thầm Yến rồi.
Lộ Lê đột nhiên liền tin tưởng Trì Đáo Đáo chính là bánh trôi nhân mè đen thật.
Có người bố đen tối thế này, con trai mà trắng trong mới lạ.
Vài ngày không gặp, Trì Thầm Yến đương nhiên sẽ ở một mình với cô vợ nhỏ một lúc, như còn chưa đủ mà từ trên xuống dưới tay không dứt ra được, lưu luyến lắm mới chịu buông ra.
Dù sao con trai vẫn còn đang ở bên ngoài ăn bánh quy, cách một bức tường, dù muốn thế nào thì cũng không thể ở chỗ này ăn lê được.
Lộ Lê mặt đỏ như một quả táo, tay chống lấy bồn rửa mặt sau lưng, bị trêu chọc một lúc thở không ra hơi.
Trì Thầm Yến cúi đầu nhìn bộ dạng Lộ Lê xuất thần, khẽ cười một tiếng: “Thật sự muốn sao?”
Anh ôm eo cô, như nghĩ gì đó mà nói: “Thật ra để Trì Đáo Đáo đợi một lúc cũng được, chỉ cần Lê Lê đừng kêu to quá là được.”
Lộ Lê lúc này mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Trì Thầm Yến, sau đó đẩy eo anh ra, ý bảo anh nhanh buông cô ra.
Cô có điên mới dám làm chuyện này khi con trai còn đang ở bên ngoài.
Trì Thầm Yến nói thế cũng chỉ để trêu cô thôi, cuối cùng hôn lên môi cô một cái rồi mới buông tay.
Lộ Lê nhìn vào gương hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, dùng tay phẩy phẩy quạt nhằm hạ nhiệt khuôn mặt, sau đó mới mở cửa ra ngoài.
Trì Đáo Đáo ở bên ngoài vừa ăn bánh quy vừa xem phim hoạt hình, nghe có tiếng động, quay đầu, thấy mẹ với ba hai người lần lượt bước ra.
Mặt mẹ hình như hơi đỏ.
Lộ Lê vừa ngồi xuống, Trì Đáo Đáo liền đưa bánh quy đến bên miệng Lộ Lê: “Mẹ ăn bánh quy nè.”
Lộ Lê nhìn bánh quy đút tới miệng, lại nhìn đứa con trai trông có vẻ vô hại của mình.
Đứa nhỏ này dám thông đồng với ba nó ở bên ngoài trông cửa để ba nó ở trong khi dễ người khác, thứ bánh trôi ngoài trắng trong đen.
Lộ Lê đột nhiên cảm thấy tình mẫu tử giữa cô mà Trì Đáo Đáo đã giảm đi một chút.
Cô quay đầu không ăn bánh quy Trì Đáo Đáo đút cho.
Trì Đáo Đáo không ngờ mẹ sẽ không ăn bánh quy do cậu đút, ngẩn ngơ, như không biết mình làm sai chuyện gì, nhìn về phía Trì Thầm Yến xin giúp đỡ: “Ba ba.”
Trì Thầm Yến nhìn Trì Đáo Đáo gật đầu một cái, lại dùng ánh mắt dỗ Trì Đáo Đáo.
Trì Đáo Đáo ủy khuất bẹp miệng, buông bánh quy nhỏ trong tay, sau đó quay người lại, nhào vào lòng Lộ Lê.
Cậu dụi đầu vào n.g.ự.c Lộ Lê, một bên nũng nịu một bên gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Không khác gì một tiểu quỷ giỏi làm nũng.
Con trai đã chui vào trong lòng, Lộ Lê cũng không phải là một người mẹ có ý chí sắt đá, liền duỗi tay ôm lấy tiểu gia hỏa lười biếng ở riết trong bụng ra đời trễ 7 ngày.