Trì Thầm Yến: “………………”
Anh ngồi trên ghế, chỉ vào chỗ trước mặt mình: “Lại đây, ba với con nói chuyện một chút.”
Trì Đáo Đáo ngoan ngoãn cầm kẹo đi qua chỗ Trì Thầm Yến chỉ.
Trì Thầm Yến nhìn Trì Đáo Đáo ăn kẹo còn dính tèm lem, thở dài, vươn tay.
Trì Đáo Đáo thấy ba ba mở lòng bàn tay, biết ba ba định làm gì.
Cậu bé mặt biến sắc, nước mặt chực chờ rơi.
Trì Thầm Yến vẫn duỗi tay ra.
Trì Đáo Đáo nước mắt ngập tràn, cánh mũi mấp máy, cái miệng nhỏ cong lên, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba ba thì liền ráng nhịn không khóc nữa, tay nắm chặt cây kẹo không muốn đưa qua.
Trì Thầm Yến cầm cây kẹo Trì Đáo Đáo đã mút một nửa gói lại.
Trì Đáo Đáo tạm biệt cây kẹo, lại nhớ ra trên miệng mình còn dính chút nước đường, đang chuẩn bị vươn lưỡi ra liếm, đã bị Trì Thầm Yến dùng khăn ướt lau mặt sạch sẽ.
Kẹo dính trên miệng còn không l.i.ế.m được, Trì Đáo Đáo ba tuổi cảm giác nhân sinh sụp đổ.
Mắt chớp chớp, nước mắt như pha lê thi nhau lăn xuống.
“Oa oa oa …” cậu vừa khóc vừa che mặt, tiếng khóc không lớn, nhưng ai cũng nghe được nỗi niềm đau thương trong đó.
Trì Thầm Yến bỏ khăn ướt xuống, lấy hai tờ khăn giấy, ôm Trì Đáo Đáo đặt lên đùi mình.
“Sao lại khóc?” anh hỏi Trì Đáo Đáo.
Trì Đáo Đáo che mắt: “Ba ba con xin lỗi hu hu hu hu…”
Trì Đáo Đáo vừa khóc vừa nấc: “Con hôm nay không được ăn kẹo, nhưng mà con vẫn ăn.”
Bởi vì sợ Trì Đáo Đáo sâu răng, Trì Thầm Yến và Lộ Lê đã nghiêm khắc dạy Trì Đáo Đáo phải kiềm chế số kẹo ăn trong một ngày.
Trì Thầm Yến dùng khăn giấy lau nước mắt cho Trì Đáo Đáo: “Rồi sao nữa?”
“Nếu hôm nay không phải dì Kiều mà là một dì lạ mặt nào đó đưa kẹo thì sao?”
Trì Đáo Đáo thút thít trả lời: “Không được ăn kẹo do người lạ đưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ong-xa-om-mot-cai/chuong-186-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Trì Thầm Yến nhớ lại mới nãy Kiều Giai Nhất chỉ dùng một cây kẹo mút đã có thể lừa được Trì Đáo Đáo bán manh làm trò, đối với câu trả lời này của Trì Đáo Đáo anh cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Bây giờ nói thì hay lắm, đợi đến lúc đó, chỉ một cây kẹo thôi cũng đủ để lừa cậu đem bán rồi.
Trì Thầm Yến nhìn con trai ngồi trên đùi mình, mới sáu tháng tuổi đã gân cổ lên gào, cho anh biết đây là “tâm cơ boy” hàng thật giá thật.
Anh vốn dĩ tự an ủi trong lòng là con mình có tâm cơ thì cứ kệ nó, người thừa kế bạc tỷ mà, có tâm cơ một chút cũng chả sao, mãi cho đến khi “tâm cơ boy” nhà anh càng lúc càng lớn, anh mới phát hiện cậu không phải là tâm cơ boy, mà chỉ là một thằng bé lười ra đời nên sinh trễ một tuần, muốn gào thì sẽ gào lên, mọi người đối xử tốt với cậu thì cậu sẽ cười, cho cậu que kẹo thì muốn thơm muốn ôm đều làm hết, từ đầu đến đuôi đích thực là “ngốc bạch ngọt”.
Kẹo mút bị tịch thu, thằng bé còn lo khóc đến nỗi quên đi lỗi lầm của bản thân, bộ dáng ngoan ngoãn khiến anh nghi ngờ có khi nào mình tịch thu kẹo mút là quá tàn nhẫn rồi không.
Trì Thầm Yến suy nghĩ có phải Lộ Lê hồi nhỏ cũng ngoan thế này không.
Anh đem Trì Đáo Đáo đang ngồi trên đùi thả xuống đất, nhìn thấy trên gương mặt cậu có vài nét giống Lộ Lê, cười một chút, vỗ m.ô.n.g nhỏ của Trì Đáo Đáo: “Lần sau không được như thế nữa, đi chơi đi.”
Trì Đáo Đáo trên mặt còn nước mắt, nắm tay Trì Thầm Yến, cong miệng lên thơm một cái lên tay anh: “Cảm ơn ba ba.”
Trì Thầm Yến trong lòng bàn tay còn dính nước miếng, cảm thấy so với “tâm cơ boy” thì “ngốc bạch ngọt” mới là đối thủ khó chơi khiến người khác không biết đối phó thế nào.
Trì Đáo Đáo khóc xong, tâm trạng lại vui vẻ, chạy đi tìm mẹ.
Cậu với ba ba quan hệ rất tốt, nhưng mà cậu vẫn thích mẹ xinh đẹp nhất.
“Tâm cơ boy” nếu dám giành Lộ Lê với anh thì anh có còn có thể hung dữ mà giành lại, nhưng “ngốc bạch ngọt” dính lấy Lộ Lê, thật sự khiến người ta không biết làm sao.
Buổi tối, Trì Thầm Yến và Lộ Lê đang nằm trên giường, bàn chuyện dạy dỗ Trì Đáo Đáo.
Trì Thầm Yến cảm thấy Trì Đáo Đáo tính cách quá ngọt, ngọt đến mức không giống một bé trai.
Lộ Lê cũng thừa nhận mình sinh ra một tiểu quỷ quá ngọt, nhưng mà khi nghe những lời này của Trì Thầm Yến thì liền không vui.
“Anh có ý gì chứ? Nó mới có ba tuổi thôi, ngọt một chút làm người ta thích không được à?”
“Chẳng lẽ anh muốn con giống như trong truyện tổng tài văn mới năm tuổi đã biết đọc, học xong đại học đã đi kế thừa gia nghiệp à? Thể loại đó em đẻ không ra.”
Trì Thầm Yến biết mình nói sai rồi, liền ôm lấy Lộ Lê: “Ý anh không phải như thế.”
Lộ Lê “hừ” một tiếng: “Con em ngọt anh không thích thì em thích, về sau hai mẹ con em không cần anh lo!”
“Được rồi được rồi!” Trì Thầm Yến gật đầu, trấn an Lộ Lê, vừa dỗ vừa giải thích: “Anh thật sự không có ý đó mà.”