Ông Xã Mới Cưới Vô Sinh, Sao Tôi Lại Có Bầu? - Chương 708: Đây Là Ngôi Nhà Dành Cho Em

Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:20:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

khỏi nheo mắt cảm thán: "Hóa giờ em đều , cảnh đêm ở thành phố M đến thế."

Thẩm Như Phong xoa đầu cô, : "Trước đây, em chỉ chăm chăm tiến lên phía , nên thời gian ngắm phong cảnh. Bây giờ em thành ước mơ của , thể dừng , thong thả chiêm ngưỡng cảnh đường. Tương lai, sẽ cùng em ngắm !"

Câu phía của khiến Khương Thanh Lê vô cùng xúc động, cô đến mắt cũng cong , vui vẻ đáp: "Vâng..."

Không xa, đang bán kẹo bông gòn.

Khương Thanh Lê chỉ liếc về phía đó, Thẩm Như Phong lập tức qua, mua cho cô một cây, thậm chí còn là hình dáng giống như một bó hoa.

Khương Thanh Lê mắt sáng rỡ.

Đây là đầu tiên, khi cha ruột cô qua đời, chút do dự mua cho cô món ăn vặt như khi đang dạo phố.

Thẩm Như Phong đưa kẹo bông gòn cho cô, với cô: "Cầm lấy ăn , một lúc nữa tan mất."

"Vâng!"

Khương Thanh Lê lập tức đón lấy, c.ắ.n một miếng, kẹo bông gòn tan ngay trong miệng.

Trước gì cũng thấy đắng, kịp nếm trải chút ngọt ngào nào.

Còn bây giờ, chỉ một chút ngọt ngào nhỏ nhoi cũng khiến cô như phát hiện một chân trời mới.

Thẩm Như Phong ánh mắt thỏa mãn và vui sướng của cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Hai dạo bước khắp các con phố lớn nhỏ.

Cuối cùng đến bờ sông Vân.

Hai bên bờ là những con phố xinh , khi mỏi chân, họ quán cà phê nghỉ ngơi.

Đêm càng lúc càng khuya, thời gian cũng muộn.

Thẩm Như Phong liền đưa cô về nhà.

Trên đường, Khương Thanh Lê bỗng nhớ điều gì, cô kéo tay Thẩm Như Phong hỏi: "Trước đây từng đến đây nhiều ?"

Thẩm Như Phong , lúc giấu giếm nữa, : " đến nhiều . Lần đầu là sinh nhật em, mấy gặp em, cũng đợi tòa nhà , em từ xa. Còn em nghiệp, kéo nhảy ở đây..."

Nhìn thấy khung cảnh trùng khớp với trong giấc mơ, Khương Thanh Lê cũng nhớ cảnh nhảy múa đêm đó, gò má ửng đỏ, "Anh đừng nữa, em thấy tối hôm đó thật là hổ!"

, khi Thẩm Như Phong từng đến thành phố M, trong lòng cô càng thêm cảm động.

Hóa , những lúc cô hề , vẫn luôn lặng lẽ để mắt đến cô.

Vân Vũ

Khương Thanh Lê bước lên một bước, ôm lấy Thẩm Như Phong.

Cô cảm thấy hôm nay thời gian trôi qua thật nhanh, cô thực sự nỡ rời xa ngay lúc .

Khương Thanh Lê giờ đây càng ngày càng chủ động.

Thẩm Như Phong rõ ràng hài lòng với sự đổi của cô.

Hai ôm lầu một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Như Phong lên tiếng tạm biệt: "Lên thôi, hôm nay em xử lý nhiều công việc như , chắc cũng mệt , nghỉ ngơi . Sáng mai đến đón em!"

Trong lòng Khương Thanh Lê dù nỡ rời xa, nhưng lầu còn sư tỷ, cũng tiện dẫn lên.

Thẩm Như Phong dường như hiểu ý cô, khẽ cúi sát tai cô, hỏi nhỏ: "Vậy tối nay, em về chỗ ngủ ?"

Khương Thanh Lê ngẩng đầu, đàn ông mặt, "Chỗ ?"

"Ừ."

Thẩm Như Phong gật đầu.

Anh sớm mua nhà ở đây, mỗi đến đều ở .

Hơn nữa, khi mua, bản cũng tính toán cho tương lai.

Lúc cũng với Khương Thanh Lê: "Tương lai, sẽ là nhà của chúng . Em xem thử bây giờ ?"

Khương Thanh Lê gốc tai nóng, nhưng kìm sự cám dỗ.

Bây giờ cô chỉ ước hai mươi bốn giờ đều ở bên .

Một sự cám dỗ lớn như đặt mặt, thể từ chối ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ong-xa-moi-cuoi-vo-sinh-sao-toi-lai-co-bau/chuong-708-day-la-ngoi-nha-danh-cho-em.html.]

Thế là, Khương Thanh Lê đỏ mặt đồng ý: "Vâng, chúng xem thử..."

Thẩm Như Phong vui vẻ nhếch mép, hài lòng dẫn cô về.

Khương Thanh Lê vốn tưởng căn nhà Thẩm Như Phong mua ở đây, nhiều lắm cũng chỉ là một biệt thự.

ngờ, đó là một trang viên rộng lớn!

Trang viên rộng đến kinh ngạc.

Từ cổng đến biệt thự ở bên trong, xe cũng mất mười phút.

Sau khi bước cổng, cô còn thấy cả giúp việc và quản gia.

Họ dường như đều quen Khương Thanh Lê, thấy cô đến, đều thiện chào cô, "Chào cô Thời Nguyện."

Khương Thanh Lê vô cùng kinh ngạc, vội vàng đầu Thẩm Như Phong bên cạnh hỏi: "Sao họ em?"

Thẩm Như Phong , hiệu cho quản gia và những giúp việc lui xuống , còn thì nắm tay Khương Thanh Lê tiếp tục trong.

Khương Thanh Lê đầy lòng nghi hoặc.

chẳng mấy chốc, cô chuyện là thế nào.

Bởi vì khi theo Thẩm Như Phong đại sảnh biệt thự chính, cô thấy, ở đây treo một bản thiết kế mà cô công khai trưng bày.

Tất cả đều thành những bức tranh treo tường mang tính nghệ thuật.

Trên tầng hai thậm chí còn phòng thiết kế, phòng việc và phòng trưng bày tạo riêng cho cô, phía cũng treo một tác phẩm của cô.

Trên bàn việc, đặt một bức ảnh in , nhiều là ảnh sư tỷ thường chụp cho cô.

Chả trách quản gia và đều cô.

Khương Thanh Lê thấy những thứ , lâu lâu thốt nên lời.

Cô vốn tưởng những gì Thẩm Như Phong cho là quá đủ .

càng ở bên nhiều, cô dần dần phát hiện, sự hiểu của cô về sự hy sinh của dành cho cô còn quá ít.

Những thứ trong biệt thự , rõ ràng đều là chuẩn từ lâu.

Những thứ thể sắp xếp trong một hai ngày.

Khương Thanh Lê cảm xúc dâng trào, nhịn Thẩm Như Phong hỏi: "Những thứ ... là chuẩn từ khi nào ?"

Giọng cô khàn, khóe mắt cũng ướt, trông như sắp đến nơi.

Thẩm Như Phong bất lực nâng mặt cô lên, dỗ dành: "Em , những điều , để thấy em ."

Anh cũng thành thật thừa nhận: "Trang viên , mua từ hai năm , những căn phòng , cũng trang trí xong từ đầu. Còn ảnh đại loại, là từ từ bổ sung thêm. Dù , tương lai mà từng hình dung, dài, nên chuẩn . Thế nào, em thích ? Sau , khi em sống ở thành phố M, sẽ một ngôi nhà thuộc về riêng em..."

Khương Thanh Lê cảm động đến mức nên lời.

Làm thể thích chứ?

Cô chỉ ngờ, những điều nghĩ tới từ hơn hai năm , đây là ngôi nhà tạo riêng cho cô...

Nghĩ đến đây, nước mắt Khương Thanh Lê nhịn nữa, cô gật đầu, : "Thích! Rất thích, thích!"

Dáng vẻ nước mắt lã chã rơi xuống khiến Thẩm Như Phong buồn thương xót.

Anh bất lực lau nước mắt cho cô, : "Không bảo đừng ? Sao nữa ?"

Anh càng dịu dàng chu đáo, Khương Thanh Lê càng kìm tiếng nức nở.

Đối với cô, một mái nhà thực sự quá xa xỉ.

Trước khi hòa giải với , cô bao giờ dám tưởng tượng.

bây giờ cô mới , thứ mà cô khao khát nhất, sớm chuẩn sẵn cho cô từ hơn hai năm ...

Khương Thanh Lê cảm xúc kiềm chế , nước mắt rơi càng nhiều.

Thẩm Như Phong cũng phát hiện, nước mắt cô ngày càng nhiều.

Bất đắc dĩ, chỉ thể ôm lấy dỗ dành: "Đừng nữa, nữa là mắt sẽ hỏng mất, thấy sẽ xót lắm. Đừng nữa, ?"

 

Loading...