Ông Xã Mới Cưới Vô Sinh, Sao Tôi Lại Có Bầu? - Chương 674: Đường Về

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:59:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến lúc trở về, Khương Thanh Lê và Chu Kỳ mấy ngày nay đều đang tăng ca, giải quyết xong những công việc gấp tay, sắp xếp thỏa một việc về .

Giải quyết xong hết thảy thứ, cuối cùng hai cũng mang theo bộ lễ phục cho Thẩm Khanh Khanh, bước lên đường trở về nước.

Sau hơn mười tiếng bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay Kinh Đô.

Khương Thanh Lê cùng sư tỷ mang hành lý, bước từ sân bay.

Nơi , dù Hải Thành, cũng nơi cô từng tưởng tượng.

đối với Khương Thanh Lê, rời xa Tổ quốc hai năm, thậm chí từng trải qua một c.h.ế.t sống , vẫn cảm giác ngại ngùng khi trở về nơi cố hương.

Chu Kỳ đầu , liền thấy Khương Thanh Lê nguyên tại chỗ, nhúc nhích, liền ngay cô đang nghĩ gì.

tới, giơ tay vỗ vỗ vai cô, an ủi: "Không , em xem, nơi qua kẻ , từng ngang qua bên cạnh chúng , ai cũng bận rộn.

Họ đều sẽ để ý xem ai qua bên cạnh .

Họ đều công việc của riêng , với , đây là Kinh Đô, quen của chúng ở đây càng ít ỏi."

Nói đến đây, Chu Kỳ , trêu đùa: "Hơn nữa bây giờ em còn đeo khẩu trang, đeo kính râm, tự bọc kín mít, cái dáng vẻ sánh ngang với ngôi thần tượng , ai nhận phận của em ."

Khương Thanh Lê đưa tay sờ lên chiếc khẩu trang mặt, cảm thấy sư tỷ cũng lý.

Cô như , đúng là sẽ ai nhận .

Chu Kỳ tiếp tục : "Thôi, yên tâm , chúng bây giờ nhanh chóng ngoài thôi, xe gọi mạng sắp tới , chúng mang đồ về khách sạn , tối nay ngoài ăn một bữa.

Đã lâu lắm về nước ăn món quê hương, suốt dọc đường thèm chịu nổi, thế nào cũng ăn cho , em cùng đấy!"

Chu Kỳ nhiều sở thích, ẩm thực là một trong đó.

Những ngày tháng ở nước ngoài, tuy sống thoải mái, nhưng phương diện ăn uống thực sự nhiều lựa chọn.

Nước ngoài khắp nơi đều là đồ Tây, ăn đồ Trung Quốc chính hiệu đều tự tay họ nấu, mà tay nghề của Chu Kỳ cũng chỉ ở mức đó, Khương Thanh Lê nấu ăn, nhưng họ việc bận, một tháng chắc nấu mấy .

Khương Thanh Lê cô nhắc đến ăn uống, sự chú ý lập tức chuyển hướng, ý kiến gì đáp : "Được, chị hết."

Hai ngoài bàn luận về món ăn tối nay.

Khương Thanh Lê kén gì cả, nhưng thường sư tỷ nhắc tới nhiều, liền đề xuất: "Hay là tối nay ăn lẩu , khi về nước chị cứ nhắc suốt, cũng ăn…"

Ở nước ngoài lẩu, họ tự một , nhưng vị nước lẩu chính hiệu như trong nước.

Nghĩ , Khương Thanh Lê cũng thấy đói.

"Không thành vấn đề!"

Hai vui vẻ lên đường, đến khách sạn, khi xong thủ tục nhận phòng, họ nghỉ ngơi một chút, đến giờ ăn tối mới ngoài ăn lẩu.

Hiện tại mức tiêu dùng của hai cao hơn, lo lắng cho sự bất an của Khương Thanh Lê, nên Chu Kỳ tìm một quán lẩu danh tiếng , đẳng cấp thấp, tính riêng tư, đặt một phòng riêng.

Không ngoài, tâm trạng Khương Thanh Lê khá thoải mái.

Đợi món ăn dọn lên đầy đủ, cô cùng sư tỷ ăn thả ga.

Hai gọi nồi lẩu âm dương, vị cay ăn đặc biệt .

Chu Kỳ cay thở hồng hộc, ăn ngon lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ong-xa-moi-cuoi-vo-sinh-sao-toi-lai-co-bau/chuong-674-duong-ve.html.]

"Vẫn là hương vị mới chính hiệu chứ! Thơm quá! sắp cảm động vì hương vị mỹ vị !"

Khương Thanh Lê biểu cảm phóng đại của sư tỷ, nhịn nổi, giúp gọi thêm vài món nữa.

Vân Vũ

Khi bữa ăn kết thúc, Chu Kỳ ngoài dự đoán ăn no căng, dựa ghế, xoa bụng nghỉ ngơi một lúc lâu, "Ăn nhiều quá, mệt quá…"

Khương Thanh Lê cô với vẻ mặt bất lực, "Bảo em dừng đúng lúc thì , ăn nữa."

Chu Kỳ hi hí, : "Không cách nào, mùi vị thơm quá, một lúc kiềm chế , thực cũng khó chịu lắm ."

Khương Thanh Lê gì với cô.

Đợi sư tỷ đỡ hơn, cô liền thanh toán , vốn định trực tiếp về, nhưng sư tỷ vệ sinh một chuyến, bảo Khương Thanh Lê đợi cô một chút.

Khương Thanh Lê đành đợi ở sảnh.

Chỉ là cô ngờ, sư tỷ lâu một chút, thấy cô , gặp một bé gái lạc.

Nhóc tì lớn thật tinh xảo đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mũm mĩm, mặc một chiếc váy nhỏ màu vàng sữa, phần váy xòe phồng khiến nhóc trông càng thêm mềm mại đáng yêu, giống như công chúa nhỏ trong cổ tích .

Tuổi của nhóc lớn lắm, trông chỉ một hai tuổi, còn thật vững, bước từng bước lảo đảo.

Khương Thanh Lê chỉ một cái, tim gần như tan chảy vì đáng yêu.

Đứa bé đáng yêu quá !!!

Cô kìm chế bản , tiến gần vuốt ve nhóc tì, cứ thế chằm chằm.

Ngay lúc , nhóc tì cuối cùng cũng chịu đựng nổi, hình nhỏ bé ngã chúi về phía , "pạch" một tiếng ngã xuống đất, Khương Thanh Lê mà tim thắt .

xung quanh, phát hiện bóng dáng phụ của đứa trẻ.

Trong lòng khỏi nghi hoặc, lẽ nào đứa trẻ lạc ?

Nhìn thấy nhóc tì vẫn đất dậy, Khương Thanh Lê đau lòng chịu nổi, vội vàng chạy tới, đỡ bé gái dậy, quan tâm hỏi: "Bé cưng, ? Ngã đau ?"

Trên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của nhóc tì tràn đầy vẻ biểu cảm ủy khuất, đôi mắt to long lanh như sắp .

Nhóc giơ bàn tay nhỏ như củ ấu lên, giọng nũng nịu với Khương Thanh Lê: "Đau đau…"

Nhóc hẳn là mới học lâu, âm điệu trẻ thơ còn mang chút mơ hồ, Khương Thanh Lê thấy nhóc đáng yêu.

Không do dự lâu, cô nhẹ nhàng kéo tay nhóc, thổi phù một cái cho nhóc, xoa xoa, dịu dàng dỗ dành: "Như chắc là đau nữa ."

Nhóc tì dễ dỗ, lập tức vui vẻ trở , giọng nũng nịu với Khương Thanh Lê: "Cảm ơn~"

Giọng ngọt ngào khiến Khương Thanh Lê thấy cũng theo, cô dịu dàng hỏi: "Bé gái, con lạc bố ? Cô dẫn con tìm họ nhé?"

Đứa trẻ trong nhà hàng, chắc chắn là con của vị khách nào trong .

thể giúp tìm nhà của đứa trẻ, cũng giao đứa trẻ cho nhân viên nhà hàng, nếu Khương Thanh Lê yên tâm rời như .

ngay lúc , phía họ xa, tiếng bước chân vội vã truyền tới.

Tiếp theo, một bóng hình thướt tha xuất hiện mặt họ, giọng vội vàng gọi: "Bé cưng, con đây , sợ c.h.ế.t , đợi , một cái thấy !"

Dù giọng vội vàng, nhưng ngữ khí của tới hề hung.

Nhóc tì thấy cô, biểu cảm vui mừng khôn xiết, ôm lấy hôn hít, còn giơ tay chỉ Khương Thanh Lê, : "Dì dì…"

Loading...