Ông Xã Mới Cưới Vô Sinh, Sao Tôi Lại Có Bầu? - Chương 616: Chỉ Muốn Cô Ta Chút Vất Vả

Cập nhật lúc: 2025-11-13 06:25:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Thanh Lê nhanh chóng theo hướng hai chỉ.

một nửa, cô bỗng phát hiện mặt xuất hiện một ngã ba.

Khương Thanh Lê dừng , nên đường nào.

lúc cô đang phân vân, bỗng thấy từ con đường nhỏ bên trái vang lên những tiếng động xào xạc.

Có lẽ là bên !

Trong lòng Khương Thanh Lê lo lắng, sợ Thẩm Khanh Khanh hoặc Thẩm Như Phong gặp chuyện, nên do dự nữa, lập tức rẽ con đường nhỏ bên trái.

Con đường tuy rộng, nhưng khá dài.

Khương Thanh Lê gần hai mươi phút vẫn thấy bóng .

Trời ngày càng tối, bên tai chỉ tiếng gió lạnh thổi qua, bóng cây lay động, toát lên vẻ âm u.

Khương Thanh Lê vốn dũng cảm, tâm trạng căng thẳng và sợ hãi, nhưng vẫn nghiến răng tiếp.

Thế nhưng, cả khu vực , chẳng thấy bóng nào.

Những tiếng động lúc nãy, lẽ là do gió, hoặc do động vật nhỏ gây .

Hơn nữa, tình trạng hai thương, lẽ họ xa đến .

Rất thể, họ thấy ở phía đường .

Khương Thanh Lê đang cân nhắc nên đường cũ, sang phía đường tìm kiếm , thì ánh mắt cô chợt thấy một bóng đang di chuyển xa.

"Ai? Ai ở đó ?!"

Khương Thanh Lê vội lên tiếng gọi.

Cô nhanh chóng chạy tới, tưởng là Thẩm Khanh Khanh, nào ngờ khi gần mới phát hiện, hóa là Trần Nhược Nhiên!

"Tiểu thư Trần, cô chứ?"

Giọng Khương Thanh Lê đầy lo lắng.

Lúc , Trần Nhược Nhiên đang một sườn dốc nhỏ đầy cỏ, khi thấy xuất hiện là Khương Thanh Lê, cô nhíu mày, vẻ hài lòng hiện rõ mặt.

hỏi: "Sao cô ở đây?"

Chẳng cô và Lâm Miêu Miêu thống nhất với ?

Khương Thanh Lê hề kế hoạch của Trần Nhược Nhiên.

Nghe cô hỏi, cô cũng nghĩ nhiều, thành thật với Trần Nhược Nhiên: "Tiểu thư Lâm cô biến mất, đều lo lắng, sợ cô gặp chuyện nên đều tìm. Bây giờ thấy cô , thật quá!"

Nghe , trong lòng Trần Nhược Nhiên càng thêm vui.

Vân Vũ

Tất cả những gì cô sắp đặt, mục đích là để Như Phong ca tìm .

Kết quả là Như Phong ca xuất hiện, tới là Khương Thanh Lê!

Vì trời tối, Khương Thanh Lê thấy thần sắc của Trần Nhược Nhiên, lúc thấy cô vẫn đống cỏ, liền lo lắng hỏi: "Tiểu thư Trần, cô chứ? Có thương ?

À, cô gặp tổng tài và Khanh Khanh ? Họ cũng tìm cô !"

Trần Nhược Nhiên lạnh lùng đáp: "Không."

Khương Thanh Lê khỏi lo lắng.

Không gặp họ, thể họ lối khác.

Khương Thanh Lê tự trách , lúc đó hỏi rõ đường cụ thể từ hai ...

Bây giờ cô tìm thấy Trần Nhược Nhiên, cũng thể bỏ mặc cô ở đây.

, Khương Thanh Lê lên tiếng với Trần Nhược Nhiên: "Tiểu thư Trần, nếu cô , chúng hãy về , đó nhắn tin cho , báo là tìm thấy cô , để cũng nhanh chóng trở về trại."

Trời tối đường trơn, nếu thương thì .

"Ừ."

Việc của Trần Nhược Nhiên cô phá hỏng, tâm trạng bực bội.

lúc cũng thể tiếp tục ở đây, đành cùng Khương Thanh Lê đường cũ.

Đêm càng về khuya, con đường lúc còn rõ.

Trần Nhược Nhiên chỉ lừa Thẩm Như Phong ngoài, ở riêng với , nên mang đèn pin, lúc điện thoại cũng sắp hết pin.

Khương Thanh Lê sợ cô ngã, liền bật đèn pin điện thoại lên, với cô : "Tiểu thư Trần, điện thoại còn pin, cô , sẽ soi đường cho, chúng chậm thôi, đừng để ngã."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ong-xa-moi-cuoi-vo-sinh-sao-toi-lai-co-bau/chuong-616-chi-muon-co-ta-chut-vat-va.html.]

Trong lòng Trần Nhược Nhiên đầy oán giận cô.

nhận sự bụng của Khương Thanh Lê, bước nhanh về phía , ngay lập tức bỏ xa Khương Thanh Lê vài bước.

Khương Thanh Lê vội đuổi theo, định bảo cô chậm .

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Trần Nhược Nhiên trượt chân, trượt xuống sườn dốc bên cạnh.

"Coi chừng!"

Khương Thanh Lê giật , nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay cô .

"Cô đừng hoảng, để kéo cô lên..."

Khương Thanh Lê vội nhét điện thoại túi quần, nhanh chóng tìm một điểm tựa chân để định cơ thể, mới thể kéo cô lên an .

Tuy nhiên, sự chân thành của cô, trong mắt Trần Nhược Nhiên, trở thành giả tạo.

Lòng oán hận của cô với Khương Thanh Lê ngày càng lớn.

Như Phong ca bây giờ ở đây, phụ nữ còn giả vờ bụng gì nữa?!

Chẳng lẽ cô , thích cô ?

Trong lòng bực bội, Trần Nhược Nhiên chịu hợp tác với sự giúp đỡ của Khương Thanh Lê.

tự ý kéo tay Khương Thanh Lê, tự dùng lực trèo lên, quan tâm Khương Thanh Lê vững .

"Cô đợi chút..."

Khương Thanh Lê ngăn cô , nhưng kịp.

Ngay khoảnh khắc Trần Nhược Nhiên sắp trèo lên , Khương Thanh Lê vẫn kịp vững, ngược chịu bộ trọng lượng cơ thể Trần Nhược Nhiên, chống đỡ nổi, mất thăng bằng.

"Tiểu thư Trần..."

Cô vẫn đang lo lắng cho Trần Nhược Nhiên.

Thế nhưng, trong ánh mắt Trần Nhược Nhiên lóe lên một tia lạnh lùng, ích kỷ giật mạnh cuối, khi tự vững, liền giật tay Khương Thanh Lê .

"Á—"

Khương Thanh Lê kêu lên một tiếng, thể mất thăng bằng của cô, thêm cú giật tay cuối cùng của Trần Nhược Nhiên, khiến cô lao thẳng xuống dốc.

Vùng hoang dã nguyên sinh, mọc đủ loại cỏ dại, mặt đất còn những hòn đá sắc nhọn và cành cây khô, gì để bám víu, Khương Thanh Lê lăn tròn theo đám cỏ, rơi xuống ...

Mãi đến lúc , Trần Nhược Nhiên mới nhận tình hình của Khương Thanh Lê, cô giật hoảng hốt.

thừa nhận, lúc nãy... trong tình huống đó, đúng là cô chút cố ý.

tưởng rằng, Khương Thanh Lê lắm thì chỉ trượt chân ngã một cái, ngờ cô lăn xuống .

Trần Nhược Nhiên lập tức hoảng sợ.

"Khương Thanh Lê, Khương Thanh Lê, cô ?"

"Này, cô trả lời , cô thế nào ?!"

Đến cuối, giọng Trần Nhược Nhiên run rẩy.

chỉ Khương Thanh Lê chịu chút vất vả, chứ mạng sống của cô .

Thấy gọi một lúc lâu mà vẫn thấy Khương Thanh Lê trả lời, sắc mặt Trần Nhược Nhiên biến đổi, đôi chân mềm nhũn.

dám ở đây nữa, vội vàng chạy bộ về phía trại.

Lúc , ở trại khá nhiều về.

Mọi đều tìm thấy ai, thấy trời quá tối, sợ xảy chuyện nên về .

Trong đó cả Thẩm Khanh Khanh và Thẩm Như Phong.

Thẩm Khanh Khanh lúc đang tìm , chú ý chân, trượt té, bong gân mắt cá chân và một vết trầy xước.

Vì quá đau nên Thẩm Như Phong đành cõng em gái về .

Lúc , đang bôi t.h.u.ố.c cho em gái.

Thẩm Khanh Khanh đau đớn rên rỉ: "Anh nhẹ tay thôi! Anh cố ý trả thù em đúng ? Oai oai oai..."

"Im , yên cho !"

Thẩm Như Phong tuy mắng miệng, nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng hơn.

 

Loading...