Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-11-19 13:11:25
Lượt xem: 154
“Biểu ca? Biểu ca?” Phương Ánh Nhu gọi thêm vài lần, cuối cùng mới gọi lại được suy nghĩ của Lục Hoài Ngọc, hắn ta gật đầu, nhưng biểu cảm có chút không tự nhiên.
Trong mắt Phương Ánh Nhu thoáng hiện tia tăm tối, nghiến răng nói: “Biểu ca tài hoa xuất chúng, có thể vượt qua chín vòng không có gì lạ, nhưng Tống Hà thì tính là gì? Sao hắn có thể vượt qua chín vòng? Chắc chắn là hắn gian lận! Biểu ca, hôm nay muội nhất định phải đòi lại công bằng cho huynh…”
Nói xong, Phương Ánh Nhu liền đi về phía đám đông. Trong lòng nàng ta trào phúng, hôm nay nàng ta sẽ khơi dậy mâu thuẫn giữa biểu ca và Tống Hà, nàng ta rất muốn xem tiện nữ nhân Nguyễn Du này đang phân vân giữa hai người, sẽ giúp ai!
Ngay khi Phương Ánh Nhu đến nơi, cuối cùng Nguyễn Du cũng đưa tay ra nhận chiếc đèn lồng. Nhưng nàng nhận lại chính là chiếc đèn lồng nhỏ do Tống Hà tự tay làm.
Nàng ngắm nghĩa chiếc đèn lồng, mỉm cười hỏi: “Chiếc đèn lồng này thú vị ghê, là chó con sao?”
Tống Hà vốn bởi vì Nguyễn Du không nhận chiếc đèn lồng hắn giành được mà có chút thất vọng, nhưng khi thấy Nguyễn Du cười rạng rỡ, dáng vẻ xinh đẹp, mọi bực dọc đều tan thành mây khói.
Hắn giải thích: “Nàng nhìn kỹ lại xem, là gì?”
“Không phải chó sao?” Nguyễn Du nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt sáng lên như bừng tỉnh, “Chẳng lẽ là con mèo?”
Tống Hà không nhịn được cười, đưa tay chọt vào trán nàng nói: “Sao nàng lại ngốc thế? Ngay cả thỏ con mà nàng cũng không nhận ra.”
Hành động và giọng điệu này, hai người như trở lại những ngày đầu. Tống Hà không vì mình làm Nguyễn Du buồn mà phải cẩn thận trong cách ứng xử, lúc này hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nguyễn Du không vì hành động của hắn mà tức giận, mặt đỏ lên cắn môi nói: “Nhưng cái này làm ra thật sự không giống thỏ con mà!”
“Sao không giống? Ta dựa theo bộ dáng của nàng làm ra sao không giống! Khi nàng khóc, mắt nàng đo đỏ, giống như một thỏ con, giống hệt chiếc đèn lồng ta làm.” Tống Hà chỉ vào Nguyễn Du rồi lại chỉ vào đèn lồng, dõng dạc nói.
Nguyễn Du mở to mắt, mặt như hoa đào: “Ta, ta khóc giống thỏ khi nào?”
Tống Hà đang chuẩn bị trả lời thì Phương Ánh Nhu lạnh lùng cười, châm chọc: “Tống Hà, ngươi nhận được đèn lồng thì rất vui rồi, nhưng ta có một điều không hiểu, ngươi là kẻ quần là áo lụa nổi tiếng ở huyện Thanh Hà chúng ta, sao có thể vượt qua chín vòng? Làm sao có thể so sánh với biểu ca ta? Chớ không phải là gian lận đấy chứ?”
Lời nói của Phương Ánh Nhu khiến những người trước đó tham gia thi nhưng bị loại cũng đồng tình. Bọn họ cũng không thể hiểu, sao mình lại không thể thắng Tống Hà.
Thua một tài tử như Lục Hoài Ngọc thì bọn họ còn tâm phục khẩu phục, nhưng thua Tống Hà thì bọn họ có điều để nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-119.html.]
Trong chốc lát, bên dưới đài âm thanh nghi ngờ càng ngày càng nhiều.
Tống Hà thật sự bị tức mà bật cười, xem ra bình thường mình không làm chuyện đàng hoàng liền bị nhiều người coi thường, giờ chỉ vì thắng được đố đèn mà khiến mọi người đều phải nghi ngờ. Hắn mặt lạnh nói: “Sao? Bản thân mình không bằng được người khác còn không chịu thừa nhận hả? Ta chỉ là không thích đọc sách, nếu ta muốn học, sao biết ta không bằng Lục Hoài Ngọc? Chỉ là vài câu đố đèn thôi, ta cần gì phải gian lận?”
Nguyễn Du nhìn về phía Phương Ánh Nhu, ánh mắt vượt qua nàng ta dừng lại ở trên người Lục Hoài Ngọc cách đó vài bước, sắc mặt nàng cũng không vui.
Đương nhiên nàng biết Tống Hà không gian lận, thậm chí việc tham gia trận đấu này cũng chỉ là nhất thời hứng thú. Nàng mím môi nói: “Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, lời này ta cũng đã từng nói, chắc mọi người đều hiểu đạo lý trong đó. Hôm nay Tống Hà đến giải đèn lồng đều ở trước mặt mọi người, có gian lận hay không chắc các ngươi cũng rõ. Giờ đây căm giận bất bình, chỉ là không muốn tin mình không bằng hắn mà thôi.”
“Cuộc thi đố đèn này đã tổ chức được nhiều năm rồi, cửa hàng đèn lồng Đường thị nổi tiếng, sao có thể lén lút bán đáp án? Nếu các ngươi có điều gì không hiểu tự nhiên có thể hỏi rõ, cần gì không có chứng cứ mà ở đây gây sự?”
Nguyễn Du lại nhìn về phía Phương Ánh Nhu nói: “Ta biết ngươi thấy biểu ca của ngươi thua thì không vui, nhưng vẫn phải cầu thị, thua thì là thua, dù ngươi có hất nước bẩn cho Tống Hà, các ngươi vẫn thua.”
Người tổ chức thấy có người nghi ngờ tính công bằng của cuộc thi, lập tức vỗ n.g.ự.c đảm bảo, hoàn toàn không có chuyện lén lút bán đáp án. Tống Hà có thể giành được đèn lồng, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của hắn.
Một khi như vậy, những người kia cuối cùng cũng ngậm miệng.
Mỗi bước mỗi xa
Nguyễn Du nhìn Lục Hoài Ngọc, hắn ta cũng đang nhìn nàng. Hắn ta biết Nguyễn Du nói những lời này là để nói với mình, hắn ta bỗng cảm thấy có chút châm chọc, không lẽ Nguyễn Du nghĩ hắn ta bảo biểu muội đi nghi ngờ Tống Hà sao?
Thấy nàng luôn bênh vực Tống Hà, trong lòng Lục Hoài Ngọc cảm thấy khó chịu cực kỳ. Hắn ta muốn giải thích với nàng rằng mình muốn cưới nàng, việc từ hôn là ý của tổ mẫu. Chỉ cần nàng chịu đợi, hắn ta nhất định sẽ cưới nàng.
Nhưng hắn ta lại không thể nói ra lời nào.
Phương Ánh Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng Lục Hoài Ngọc đã đi tới lắc đầu với nàng ta, nói: “Biểu muội không cần nói thêm nữa, Tống công tử thắng được quang minh lỗi lạc, là ta kém hơn, chúng ta đi thôi.”
Lục Hoài Ngọc quay người rời đi, A Tương thì tinh mắt, thấy tay của hắn ta, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Lục công tử bị thương rồi…”
Thực ra A Tương càng hy vọng Nguyễn Du gả cho Lục Hoài Ngọc, vì nàng ta cảm thấy Lục Hoài Ngọc phù hợp với Nguyễn Du hơn. Nhưng vừa rồi khi Tống Hà và Lục Hoài Ngọc thi đấu, không biết sao nàng ta lại nghĩ phải để Tống Hà thắng…
Nàng ta liếc nhìn Triệu Đông, trong lòng nghĩ đều là do Triệu Đông dẫn dắt.
Nguyễn Du cũng thấy, nhưng nàng chỉ gật đầu mà không làm gì thêm. Nàng là đại phu, thực sự có thể đưa Lục Hoài Ngọc một lọ kim sang dược, nhưng nếu đưa thuốc đi, e rằng hắn ta lại hiểu lầm, thà không đưa còn hơn.
Dù sao… Nguyễn Du nhìn Phương Ánh Nhu, Lục Hoài Ngọc có biểu muội đau lòng cho hắn ta như vậy, sao có thể để hắn ta bị thương mà không quan tâm chứ?