Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ôm Nồi Phá Đảo Game Kinh Dị - Phần 2: Tiếp Quản Nhà Ăn Bệnh Viện 6

Cập nhật lúc: 2024-09-27 03:10:19
Lượt xem: 1,290

Trên đường về nhà ăn, rương nguyên liệu lại bắt đầu làm mới, tôi lập tức mở ra với lòng đầy hy vọng.

Nguyên liệu của ngày hôm sau có tới 6 loại, trứng bắc thảo, măng tươi, thịt nạc, mì, xương ống heo, trứng gà.

Những nguyên liệu này đều thiên về chế độ ăn nhạt, làm món gì mới đủ cả sắc, hương, vị đây?

Tôi vừa suy nghĩ về thực đơn ngày mai, vừa vô tình đi ngang qua phòng bệnh trẻ em chăm sóc đặc biệt.

"Năm ấy hoa mai rơi nhẹ, chàng nói chàng là Quỷ Quận Vương..."

Câu thoại quen thuộc vọng ra từ khe cửa, tôi không nhịn được mà liếc mắt nhìn, phát hiện trên tivi đang chiếu "Quỷ Hoàn Truyện".

Trên giường bệnh, quỷ mẹ đang bưng bát nhỏ đút cháo cho quỷ con do mình nấu.

Đầu quỷ con sưng to bất thường, cắm đầy kim truyền dịch, khóc lóc không chịu ăn.

"Mẹ ơi cháo này nhạt quá, khó uống lắm! Con không uống đâu!"

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Quỷ mẹ bất lực dỗ dành, lấy kẹo từ trong túi ra an ủi con.

"Cháo bổ dưỡng uống vào bệnh sẽ nhanh khỏi hơn, ngoan ngoãn uống hết cháo rồi sẽ được ăn kẹo."

Nào ngờ quỷ con càng khóc dữ hơn, ném viên kẹo được gói trong giấy gói sặc sỡ ra ngoài.

"Mẹ lừa quỷ! Rõ ràng kẹo cũng không có vị! Con không uống hu hu hu hu!"

Viên kẹo nhỏ lăn ra từ khe cửa, dừng lại bên chân tôi.

Tôi cúi xuống nhặt lên, nhẹ nhàng bóc giấy gói rồi ngậm viên kẹo vào miệng.

Từ phó bản đầu tiên đến giờ, tôi chưa bao giờ ăn đồ ăn trong thế giới quỷ quái.

Nó rốt cuộc có vị gì...

"Ọe!"

Cơn buồn nôn dữ dội dâng lên từ cổ họng, tôi gần như theo bản năng nôn ra viên kẹo.

Cơn ớn lạnh lan từ đầu lưỡi đến tận đáy lòng, không kiềm chế được mà lan ra khắp cơ thể.

Là nến.

Thứ mà bọn Bệnh Quỷ vẫn luôn ăn, thứ không có vị, lạnh lẽo, khó ăn, là nến.

Vì vậy nên họ mới thích ăn cơm tôi nấu đến thế.

Vì vậy nên họ mới khao khát cảm giác sống thật đến thế.

Cảm xúc không nói nên lời khiến người ta bối rối, tôi hít sâu một hơi rồi chạy như bay về phía nhà ăn.

Tôi nghĩ, tôi biết ngày mai mình nên nấu món gì rồi.

-

5 giờ sáng ngày hôm sau, y tá trưởng thức trắng đêm làm phẫu thuật kéo bác sĩ quỷ đến nhà ăn.

Nhìn thấy tôi, y tá trưởng Lâm Dao rất phấn khích, dù có đeo khẩu trang tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt cười của cô ấy.

"Bà chủ Lê, cô còn nhớ tôi không? Phó bản trước tôi đã đặc biệt làm thêm giờ để đến quán ăn vặt của cô ăn cơm đấy!"

Tôi cố gắng nhớ lại rồi thành thật lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/om-noi-pha-dao-game-kinh-di/phan-2-tiep-quan-nha-an-benh-vien-6.html.]

Lâm Dao không để ý đến những chi tiết này, cười hì hì khoác tay tôi.

"Bà chủ Lê, sáng nay ăn gì vậy?"

Nồi trên bếp vừa lúc sôi ùng ục bốc khói, là tiếng cháo đã chín.

Trứng bắc thảo nghiền nát, thịt nạc thái nhỏ, hạt gạo căng tròn, tất cả đều trở nên mềm nhừ trong quá trình ninh nhừ của cháo.

Mở nắp nồi, mùi thơm ngọt ngào của cháo lan tỏa trong làn hơi nước mờ ảo.

Đây là một hương vị ấm áp và bình dị của cuộc sống thường ngày.

Nó ấm áp và tinh tế, có thể mang đến cho thực khách sự an ủi về tinh thần.

"Có cháo trứng bắc thảo thịt nạc, cô ăn không?"

"Ăn ăn ăn! Tôi muốn mỗi thứ hai phần!"

Lâm Dao say sưa trong mùi thơm, hào phóng gọi món xong rồi nhìn tôi vào bếp với ánh mắt mong chờ.

Khi tôi chuẩn bị xong bữa ăn bưng khay ra, Lâm Dao đã dẫn theo bác sĩ quỷ nghiêm nghị ngồi vào chỗ.

Có lẽ vì để ăn cơm nên cô ấy khó có khi tháo khẩu trang che kín mặt xuống.

Một vết nứt rướm m.á.u dữ tợn kéo dài từ khóe miệng đến mang tai, xé nát khuôn mặt xinh đẹp kia.

Cảm nhận được ánh mắt tôi dừng trên vết sẹo, Lâm Dao đưa tay sờ sờ, giả vờ như không để ý mà giải thích:

"Có bệnh nhân đến gây rối, tôi bảo vệ bác sĩ đang phẫu thuật nên bị thương, chuyện nhỏ thôi."

"..."

Tôi im lặng đặt khay thức ăn trước mặt cô ấy, nhỏ giọng nói:

"Mời cô dùng bữa."

Trên khay là bánh chẻo chiên, mì xương heo, trứng ốp la sốt chua ngọt, cháo trứng bắc thảo thịt nạc, nóng hổi thơm phức.

Lâm Dao rất có ‘nghi thức’ nên trước tiên ăn bát mì.

Sợi mì trắng nõn như ngọc, mảnh như sợi tóc tỏa ra trong nước dùng trắng đục, bên cạnh tô điểm thêm vài cọng cải xanh, hành lá trắng xanh xen lẫn.

Trên mặt nước dùng nổi lốm đốm váng mỡ, hương thơm ngào ngạt, vài miếng thịt xương heo mềm nhừ ẩn dưới lớp mì.

Cô ấy dùng đũa gắp một nhúm lên, kèm thêm hành lá đưa vào miệng, vị thanh đạm, tươi mát, trơn tru lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.

Tôi ghé vào cửa sổ nhà ăn, lặng lẽ nhìn vẻ hạnh phúc tràn đầy trên gương mặt cô ấy.

"A! Tôi sống lại rồi! Cứ như trở về thời chưa thành mụ đàn bà độc ác vậy!"

"Huhuhu... hạnh phúc quá!"

Bên cạnh, Mục Cảnh, bác sĩ quỷ bị bỏ rơi vẫn chưa ăn, anh ta nhấc đũa lên, thản nhiên chọc nát quả trứng ốp la béo tròn.

Rồi đẩy gọng kính lên, nhìn tôi với ánh mắt đầy địch ý.

"Tôi còn đang thắc mắc rốt cuộc là ai ở trong nhà ăn mà khiến Tiểu Dao nhớ nhung đến vậy."

"Hóa ra là có chuột nhắt ẩn nấp ở đây, hừ hừ."

"Tôi còn tưởng Tiểu Dao đột nhiên hẹn tôi đến đây ăn cơm là vì cô ấy cũng thích..."

Lời còn chưa dứt, con d.a.o mổ sắc bén giấu trong tay áo anh ta đã phóng thẳng về phía cổ tôi.

Loading...