Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!! - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-09-27 08:10:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng chịu đựng loại đau khổ .

Nếu ông trời ban cho nàng đường tắt, nàng bắt lấy thì chính là một kẻ ngốc.

Về phần hậu quả của loại sức mạnh phù phiếm , nếu bọn họ thể giúp nàng, thì sự tồn tại của bọn họ ý nghĩa gì ?

“Được , , cần lo lắng cho . Chàng ba ngày luyện công buổi sáng , nhất là đừng bỏ dở chuyện luyện công , cứ việc của ! Không cần nhọc lòng về .”

Nói xong, Minh Châu quan tâm đến nữa, đẩy cửa tìm Độ Ách.

Sau khi khỏi cửa, nàng mới nhận quên mang giày.

Nàng kinh ngạc cảm nhận xúc giác của lòng bàn chân. Ngay lúc nàng cảm thấy chán nản, cơ thể của nàng tuỳ ý cử động, vô thức sinh một tầng sinh khí bảo vệ. Nó bảo vệ phần bàn chân của nàng tiếp xúc với mặt đất.

“Điều thú vị thật!” Lần đầu tiên cảm nhận sự tiện lợi của sức mạnh, khát vọng về sức mạnh trong lòng Minh Châu càng thêm mãnh liệt.

Chẳng nàng thể gì thì nếu đủ sức mạnh ?

Rốt cuộc nàng cần dựa dẫm những nam nhân lời .

Trong viện, khi Thiên Minh Châu và Cơ Đàn Sinh phòng, Độ Ách im lặng về.

Ba ngày nay, y bước khỏi cửa phòng một bước.

“Độ Ách.” Ngay khi tiếng bước chân Minh Châu vang lên, Độ Ách nàng đến.

Nàng nhẹ nhàng qua, quỳ xuống mặt y đang thiền.

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

“Nàng đến .” Độ Ách mở to mắt.

! Ta tới .” Minh Châu mỉm , mặt còn vẻ miễn cưỡng và chán ghét như ngày hôm đó.

Đương nhiên, nàng sẽ chán ghét sự thức thời của Độ Ách, nhưng nàng sẽ chán ghét sức mạnh vô thượng mà y đại diện.

“Độ Ách.” Minh Châu bình tĩnh y: “Vì ngươi luôn cho cảm giác nhất quán? Lúc mới gặp ngươi, ngươi xa và tuỳ ý. khi gặp ngươi trong giấc mơ, ngươi biến thành một hòa thượng đắn thú vị và trong bụng đầy đạo lý. bây giờ thì hình như ngươi giống như . Bám một điểm mấu chốt, còn những phương diện khác thì buông thả.”

“Độ Ách.” Bàn tay nhỏ bé của Minh Châu rơi xuống gò má của Độ Ách: “Rốt cuộc nào mới thật sự là ngươi đây?”

Khi nàng những lời , vẻ mặt của y hiện lên vẻ kinh ngạc rõ ràng.

Y ngờ rằng Minh Châu nhận những sự đổi của bản y.

Trong biển ý thức, Độ Ách áo đen đè áp ở chỗ sâu nhất cũng vui sướng mỉm : “Ngươi , , ngươi thấy ? Nàng thể nhận , nàng thể phân biệt chúng giống .”

Độ Ách phớt lờ .

“Cho dù là phương diện nào, đều là Độ Ách.”

“Ôi!” Minh Châu thở dài: “ vẫn thích ngươi lúc đầu gặp hơn, còn ngươi bây giờ thì tính cách khó ưa và chút ác cảm.”

Độ Ách: “...”

Có lẽ những lời của Minh Châu chỉ là một câu cảm thán trong vô thức, nhưng chúng mang đến sức mạnh vô tận cho Độ Ách áo đen ở sâu trong ý thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau/chuong-126.html.]

Hắn đột nhiên bật dậy, trong phút chốc, Độ Ách thật sự thể trấn áp .

Đến khi Độ Ách kịp phản ứng, Độ Ách áo đen tạm thời đoạt quyền điều khiển thể.

“Minh Châu.” Vừa lấy quyền điều khiển thể, hai mắt Độ Ách sáng lấp lánh Minh Châu: “Ta trở .”

Minh Châu khó hiểu .

mặt nàng, một sống đột nhiên đổi tính cách một cách bất ngờ.

“Ngươi…”

“Là .” Độ Ách kích động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu: “Ta mới là Độ Ách mà nàng ?”

Trong đầu Minh Châu xẹt qua một tia nghi ngờ: “Vậy đó và thì ?”

“Cũng là Độ Ách nhưng đó là một tên khiến chán ghét. Minh Châu, nàng nên thích y, y chỉ thích giảng đạo lý, tính cách cũng quá cứng ngắc. Y nhiều kỳ vọng và yêu cầu, nhưng như , chỉ thích nàng, cho dù nàng thế nào và gì, vẫn thích nàng.”

Minh Châu: “...”

Minh Châu nuốt nước miếng, trong lòng bỗng thấy ủ dột.

, ý của Độ Ách nghĩa là bọn họ hai ý thức khác đang dùng chung một thể?

Quá kỳ lạ! Thân thể con chỉ một, thể chia hai phần?

“Ta, .” Minh Châu mạnh mẽ rút bàn tay nhỏ bé của về.

Quên , tiên cứ gác chuyện song tu sang một bên. Độ Ách như bây giờ, thể khiến nàng tin rằng là một bình thường đây?

“Ngươi, ngươi cứ tiếp tục thiền , về .” Nói xong, Độ Ách kịp phản ứng , Minh Châu nhanh chóng rời khỏi nơi .

Nhìn Minh Châu rời , hai mắt Độ Ách đỏ lên.

“Đều tại ngươi, đều do ngươi.” Độ Ách áo đen đau lòng đến mức lập tức lấy d.a.o tự tay đ.â.m .

“Ha!” Độ Ách ở sâu trong ý thức chế giễu : “Minh Châu là bình thường, nên khi thấy ngươi như thì chắc chắn nàng sẽ sợ.”

Độ Ách áo đen tiếp tục đề tài với y, ánh mắt chớp chớp, đồ vật trong phòng.

Khi thấy thanh kiếm nhỏ dùng để trang trí ở góc, ánh mắt của bỗng trở nên sáng ngời.

Trong lòng Độ Ách xẹt qua dự cảm : “Ngươi gì?”

Tuy nhiên, Độ Ách áo đen trả lời .

Khi sắp bước Triều Âm Các, Minh Châu đột nhiên dừng . Ánh mắt nàng toát lên vẻ mãnh liệt, về phía bụi hoa bên cạnh.

“Ai? Đi , nếu ngươi thì đừng trách vô lễ.”

Ngay khi Minh Châu gọi Cơ Đàn Sinh, bụi cỏ lung lay bỗng yên tĩnh, một nữ tử quen mặt bước .

Đó ai khác, chính là Ô Tiểu Tiểu.

Nhìn thấy thời gian ngày càng kéo dài, Cơ Vô Đạo vẫn bất kỳ tin tức gì. Ô Tiểu Tiểu thực sự lo lắng gần chết, vì sự kiểm soát tinh thần của Độ Ách nên bây giờ nàng trực tiếp coi việc của là chuyện quan trọng nhất.

Loading...