21
Vì quá phấn khích, chạy đến “cốp” một tiếng, đầu đập thành giường.
Đau quá, ngã sang bên, vô ý kéo lệch tay thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Đêm , kiên quyết bắt nghỉ ngơi tịnh dưỡng, chẳng cho bậy, đành chịu thua.
Sáng hôm , cả ủ rũ, đầu sưng to một cục, ghế lắc qua lắc than vãn cả ngày.
Ta thấy điệu bộ , chỉ thấy buồn , chẳng buồn để tâm.
Mẫu trông đành, liền kéo phòng, nhỏ giọng dặn dò đôi điều.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Lời bà khiến mặt đỏ rực như lửa:
“Mẫu … thật ?”
“Sao ? Dạy dỗ tân nương, dì dạy lễ ngươi chẳng chỉ qua ?”
“Có dạy một chút… nhưng hổ quá, học hết…”
Bà chỉ lắc đầu thở dài.
Đêm đó, theo lời chỉ dạy, bộ y phục mỏng tang mà bà đưa, gương chờ Lục Diên Khâm trở về.
Nhìn bóng trong gương — y phục như sương khói, dung nhan như tiên nữ, khẽ thở dài:
“Hừ, Lục Diên Khâm, ngươi thật phúc phần.”
Chẳng bao lâu, ôm một bó đào lớn bước , phấn khởi :
“Tĩnh Tuyết, nàng xem , đào nở —”
Ta khẽ xoay , liền ngây , lắp bắp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/oan-gia-ngo-hep-yqco/7-hoan.html.]
“Đẹp… thật… …”
Bị chằm chằm, ngượng ngùng :
“Ngươi hái ở thế?”
Hắn tiện tay đặt hoa lên bàn, bước nhanh đến phía , bàn tay nóng rực khẽ chạm lưng:
“Tĩnh Tuyết, nàng rõ là trêu … Nàng rõ —”
Ta ngẩng đầu qua gương, mặt đỏ như lửa, trong mắt tràn đầy lửa tình.
Ta hít sâu, khẽ cởi tấm lụa mỏng, giọng run run:
“Tối nay, dì dạy lễ dạy … nên thế nào.”
Dứt lời, đẩy xuống giường, khẽ lên đùi .
Hắn lập tức căng cứng , thở hỗn loạn.
Cảm nhận sức mạnh lạ lùng phía , mặt nóng bừng, vội cúi đầu tránh ánh mắt .
Hắn nâng cằm , nụ xa, giọng khàn khàn:
“Nào, để xem nàng học những gì?”
Hắn cúi xuống, hôn môi , lướt dọc vành tai, xuống tận cổ.
Trong thở giao hòa, tiếng thì thầm như gió xuân lướt qua tán liễu.
Ngọn nến lay động trong gió, đổ bóng mờ ảo lên màn lụa hồng.
Bên giường, ánh hồng nhàn nhạt, một bức họa tình triền miên dần hé mở…
-Hoàn-